Tôi Mở Khách Sạn Tình Thú Ở Mạt Thế (NP)

Chương 26: Má ơi hù chết bảo bảo rồi, người này thật biến thái!

Trước Sau

break

Thuốc nâng cấp dị năng!

Đây chính là hàng cao cấp giá trị liên thành đấy. Nghe nói trước mạt thế, một nhóm người trong phòng thí nghiệm đã biết tin tức từ rất sớm và tạo nên một con tàu ngầm cứu nạn. Chỉ những lãnh đạo cấp cao của con tàu mới có thể sở hữu loại thuốc quý giá này. Nhưng ngay cả thuốc do phòng thí nghiệm đó sản xuất thì cũng có độc tính nhất định, chỉ là không gây nguy hiểm chết người như việc dùng trực tiếp.

"Uống cái này xong, có bao nhiều phần trăm sẽ bị biến thành tang thi?" Câu hỏi của anh khiến Nhược Tinh hơi ngẩn người. Còn có thể biến thành tang thi sao?

[Thuốc tiến hóa dị năng do hệ thống cung cấp đã được tinh lọc hoàn toàn, không có khả năng thi hóa.]

Cô tự tin vỗ ngực, nói với anh: "Chắc chắn không bị biến thành tang thi. Không tin tôi uống thử cho anh xem!"

Nói xong, Nhược Tinh mở một lọ ra và uống cạn, vị ngọt thanh trượt xuống cổ họng. Uống xong, cô không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.

[Thuốc cấp thấp chỉ có hiệu quả với dị năng giả dưới cấp 3. Dị năng giả cấp 1 cần 10 lọ để thăng lên cấp 2, cấp 2 cần 100 lọ để lên cấp 3. Từ cấp 3 trở lên cần mua thuốc tiến hóa cấp trung trong cửa hàng cấp 3.]

Trời đất! Đều là tiền cả đấy! Lục Châu Dã, nạp nhanh đi! Đè bẹp tên cấp 5 kia luôn!

Nhược Tinh chuyển lời giải thích của hệ thống cho Lục Châu Dã, ánh mắt cô lấp lánh đầy mong chờ nhìn anh. Không phải anh không muốn mua, chỉ là anh vẫn đang khiếp sợ. Trên chợ đen, giá thuốc tiến hóa của phòng thí nghiệm từ con tàu cứu nạn ít nhất cũng một vạn tinh hạch một lọ.

Còn loại thuốc này chỉ cần 1 viên tinh hạch cấp 1? Quá rẻ rồi!

"Em còn bao nhiêu hàng?" Lục Châu Dã hỏi. Nhược Tinh cũng hỏi hệ thống câu tương tự.

[Hiện tại chỉ có thể chế tạo được 100 lọ thuốc]

"Anh đợi một chút!" Nhược Tinh vội vã chạy về phòng, tức tối hỏi hệ thống: "Tại sao chỉ đổi được 100 lọ?!"

[Số lượng thuốc có thể đổi phụ thuộc vào mức độ sản xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong khách sạn. Cô có thể thử khuyến khích các khách hàng sản xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều hơn.]

Xem ra ý tưởng mở khách sạn tình thú như một nhà nghỉ thông thường là không ổn. Mấy ngày nay ngoài việc cô tự "vắt nước ép" thì chẳng có thêm nguồn thu nào khác.

Cô quay lại sảnh, báo với Lục Châu Dã hiện tại chỉ còn 90 lọ trong kho.

"Có thể bán hết cho tôi được không?"

"…"

**********

Đội sáu người, ngoại trừ Chu Tranh ở lại khách sạn nghỉ ngơi, những người khác vội ăn sáng trong nhà ăn rồi lập tức ra ngoài giết tang thi. Trước khi rời đi, họ phải gom đủ vật tư và tinh hạch để thăng cấp.

Suốt dọc đường, Lục Châu Dã cảm thấy bụng dưới của mình nóng bừng, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời Nhược Tinh đã nói với anh.

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy quyến rũ, ghé sát vào tai anh, khẽ nói: "Lô hàng này không có nhiều, tôi có thể ưu tiên bán cho anh, thậm chí anh có thể mua với giá chiết khấu rồi bán lại cho các căn cứ khác."

Cô ngừng lại một chút, liếʍ nhẹ vành tai anh: "Tuy nhiên, anh phải dùng radio giúp tôi quảng bá dịch vụ tình ái của khách sạn, đội trưởng Lục, anh cân nhắc thử xem."

**********

Chán quá~~

Chu Tranh ngồi cùng cô một lúc ở sảnh lớn, chàng trai nhỏ vừa liếʍ âʍ ɦộ cô vừa gọi chị gái đêm qua, giờ đây sau khi tỉnh táo, cậu lại mặt đỏ tai hồng, không dám ngẩng đầu nhìn cô. Không bao lâu sau cậu đã xấu hổ quay về phòng.

Sau khi Thời Yến quay trở lại phòng trên lầu thì không xuống nữa, Nhược Tinh khá tò mò về vị lão đại này. Cô bê vài ly nước, định lên lầu xem thử.

"Cốc cốc cốc—Dịch vụ phòng đây~"

Một giọng nói khàn khàn từ trong phòng vọng ra: "… Mời vào."

Cô vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt của Thời Yến, nói đúng hơn là khuôn mặt đang cắn xé cổ búp bê tìиɧ ɖu͙© của anh.

Con búp bê đó còn đang chảy máu, trên chiếu tatami có nhiều vệt máu văng tung tóe. Toàn thân con búp bê bị trói bằng dây thừng trong tư thế cực kỳ khiêu gợi, treo lơ lửng trên không trung.

Ngay khi cô mở cửa bước vào, Thời Yến cố tình nhìn chằm chằm vào cô, vừa thúc dươиɠ ѵậŧ to màu đỏ tím của mình vào người búp bê, sau đó anh liếʍ máu trên môi, sâu kín hỏi: "Bà chủ... Có chuyện gì vậy?"

Lúc này, Nhược Tinh thật sự cảm thấy mình chính là con búp bê ấy, nhìn dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, âʍ ɦộ của cô lại có cảm giác bị kéo căng. Cô tự véo vào đùi mình một cái, khẽ lắc đầu trong cơn mơ màng, dần lấy lại ý thức, tỉnh táo trở lại.

"Tôi mang một ly nước cho anh, 1 điểm tích lũy. Tôi đã trừ vào thẻ điểm rồi…" Nhược Tinh đặt khay và ly nước ở cạnh cửa, rồi vội vàng đóng cửa lại như muốn chạy trốn.

"Xin lỗi! Làm phiền rồi!!"

Thời Yến nhìn theo bóng dáng vội đến vội đi của cô gái, chiếc mũi khẽ run rẩy, tựa như tang thi mà cẩn thận ngửi lấy mùi hương ngọt ngào cô để lại. Ánh mắt anh dán chặt vào cánh cửa, cơ thể chậm rãi nhịp nhàng chuyển động.

Hóa ra cô cũng là dị năng giả, có thể chống lại sự thôi miên của anh thì chắc hẳn cô cũng rất mạnh. Dù cô có chạy thì cũng chẳng sao cả, vì anh sẽ ở lại đây rất lâu.

Má ơi hù chết bảo bảo rồi, người này thật biến thái!

Nhược Tinh vừa vỗ ngực, vừa cảm thấy cảm giác lúc nãy của mình rất kỳ lạ.

[Bà chủ, người này là dị năng giả cấp 5, có khả năng điều khiển ý thức và cảm giác của các sinh vật khác, bao gồm cả tang thi.]

Thật ra, sau vài lần trải nghiệm, cô đã mơ hồ nhận ra một ít quy tắc vận hành. Nếu sâu trong tiềm thức cô thật sự không muốn làm, hoặc khi mạng sống của cô bị đe dọa, thì hệ thống chắc chắn sẽ cho cô năng lực để dừng lại, bảo vệ cô khỏi bị tổn thương. Nhưng nếu trong tiềm thức cô đồng ý, thì sẽ giống như tối qua, cô trở thành một người bình thường không có năng lực phản kháng."

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc