Thẩm Tuyết nghe được lời này thì lập tức không vui!
Nhược Tinh muốn tinh hạch, đây là thứ mà căn cứ bọn họ đã phải hy sinh rất nhiều nhân tài mới có được. Nếu không phải lần ra ngoài hành động này cần dùng đến dị năng không gian của cô ta, thì cha cô ta tuyệt đối sẽ không cho tinh hạch. Cô ta khó khăn lắm mới xin được 6 viên từ cha mình, giờ phải giao ra một nửa!
"Tại sao chứ! Tôi không đồng ý thì sao?" Thẩm Tuyết trốn sau lưng Lục Châu Dã, cáo mượn oai hùm mà gào lên: "Anh Châu Dã sẽ bảo vệ tôi."
Nhược Tinh chẳng buồn đôi co, bước lên một bước, kéo cô ta ra từ sau lưng Lục Châu Dã. Cô xiết chặt cằm Thẩm Tuyết, nghiến răng nói: "Nói thêm một câu với cô tôi cũng thấy ghê tởm. Cô không đưa, bây giờ tôi sẽ ném cả đám mấy người vào bầy tang thi, xem thử có ai cứu nổi cô không.”
Mọi người đều giả vờ cúi đầu tiêm thuốc và băng bó cho Chu Tranh, im lặng không lên tiếng, nhưng khóe miệng Lục Châu Dã lại không giấu được nụ cười. Kẻ ác phải có kẻ ác hơn mới trị được. Thứ nhất, mấy người bọn họ là đàn ông, không tiện đối phó với một cô gái nhỏ. Thứ hai, dù sao cô ta cũng là con gái của thủ lĩnh căn cứ, lần này họ ra ngoài vốn là để cứu vị công chúa này. Hơn nữa, những người trong căn cứ vẫn đang chờ đợi vật tư trên người cô ta để sinh tồn.
"Tôi... tôi đưa... Cô thả tôi ra đi ..."
Thẩm Tuyết móc 3 viên tinh hạch cấp 1 từ trong không gian ra giao cho Nhược Tinh. Nhược Tinh bước tới quầy, ném cả ba viên vào máy đổi điểm, ngay khi đổi thành công, hệ thống tự động gửi thông báo nâng cấp.
[Điểm tích lũy khách sạn tăng 300, điểm tích lũy cá nhân tăng 300]
[Đinh—, điểm tích lũy khách sạn đạt 650/500 điểm, hệ thống tự động thăng cấp lên khách sạn cấp 2. Tầng 1 mở thêm một nhà hàng hoạt động 24/24 và một phòng tắm công cộng; mở khóa khu vực tầng 2, tầng 1 tăng thêm 2 phòng, tầng 2 thêm 3 phòng mới]
[Thời gian thăng cấp khách sạn: 18 giờ]
Từ Mục cũng bước tới, hôm nay thu hoạch không tệ, tang thi trong thành phố tiến hóa khá nhanh, hầu như trong 10 con thì hết 3 con có tinh hạch. Bọn họ quay lại con đường hôm qua vừa đi, nhặt được không ít tinh hạch mà hôm qua họ giết xong chưa kịp lấy. Anh lấy ra hai viên đưa cho Nhược Tinh: "Bà chủ, chúng ta cũng thanh toán một chút đi."
"Không đủ, ở đây không cho phép mượn thẻ điểm, chỉ có thể dùng thẻ của bản thân, phòng trường hợp có người ỷ mạnh hiếp yếu cướp thẻ điểm của người khác, hoặc ép người khác dùng thẻ điểm. Dù có chết thì điểm tích lũy bên trong thẻ cũng chỉ có chủ thẻ mới dùng được.
Tất nhiên, điều này cũng vô tình làm tăng số lượng nạp thẻ lên không ít, điểm tích lũy một khi đã nạp vào thì không thể rút lại. Sau này nếu có cơ hội, cô sẽ tìm cách để mọi người có thể sử dụng hết số điểm tích lũy còn lại.
"Được thôi." Từ Mục cũng hiểu được cách làm của chủ khách sạn, nên đưa ra sáu viên tinh hạch, mở thẻ cho mỗi người trong đội.
Sau khi trừ chi phí phòng tối qua và cơm trưa cho 5 người, cuối cùng Nhược Tinh cũng có khoản thu nhập chính thức đầu tiên. Nghĩ đến việc khách sạn đã thăng cấp thành công, cô liền vui vẻ, nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ khách sạn nhỏ của tôi, đồng thời cũng chúc mừng Đội trưởng Lục thành công quay về ŧıểυ đội của mình. Đồng đội của các anh đang bị thương nặng, không biết tối nay các vị khách quý có muốn tiếp tục ở lại khách sạn của tôi không?"
"..." Cả đội sáu người đồng loạt đen mặt: "Có... Nhưng cô chỉ có ba phòng, giờ thêm cả Thẩm Tuyết nữa nên sáu người chúng tôi sẽ ở chung trong một phòng."
Nhược Tinh mỉm cười hỏi Thẩm Tuyết: "Được rồi, còn vị ŧıểυ thư này thì sao? Khách sạn còn một phòng tuần trăng mật, có thể mang đến cho cô trải nghiệm biệt thự trên nước đặc trưng của Maldives. Giá 20 điểm tích lũy một người một đêm, nếu cô ở một mình thì cần trả gấp đôi tiền phòng."
"Hả? Khách sạn này của cô làm ăn kiểu gì đấy, tôi chỉ ở một mình mà cô lại đòi thu thêm tiền." Thẩm Tuyết lại bắt đầu phát ngôn mất não.
Nhược Tinh lập tức thu lại nụ cười chuyên nghiệp: "Cô thử tìm xem còn chỗ nào an toàn tuyệt đối như khách sạn của tôi không? Không ở thì cút ra ngoài, hoặc để tôi ném cô ra."
Chỉ có cách này mới trị được bệnh, Thẩm Tuyết lập tức im lặng.
Thẩm Tuyết kéo tay Lục Châu Dã lắc lắc: "Anh Châu Dã, anh ở cùng em đi, dù sao cũng tốn tiền, em ngủ một mình sợ lắm."
"Đừng làm loạn, có cô gái nào lại ngủ chung với đàn ông chứ, cô không sợ thủ lĩnh căn cứ biết à?”
Thẩm Tuyết nghe anh nhắc đến tên cha mình liền rùng mình. Cha cô luôn muốn gả cô cho một thủ lĩnh căn cứ khác để đổi lấy vật tư, nhưng người đó đã gần 50 tuổi rồi!
Nếu chuyện cô với Lục Châu Dã ở cùng nhau bị lộ ra ngoài, cô ta sẽ bị cha mình đánh gãy chân mất. Nhưng nếu lén lút qua lại mà không làm lớn chuyện khiến cha cô mất mặt, thì cô vẫn có cơ hội không gả cho lão già đó!
Nhược Tinh, với vẻ thích thú không ngại chuyện lớn, kéo ghế ra ngồi, bắt chéo chân, chờ xem kịch vui: "Đội trưởng Lục vô tình quá, tôi thấy cô gái này rất thích anh, anh có thể cân nhắc thử xem."
Lục Châu Dã nhìn cô đầy ai oán, người phụ nữ này ăn no liền quên người ta ngay.
"Thôi, tôi sẽ ở một mình." Dù sao cũng phải ở lại đây vài ngày, cô còn nhiều cơ hội để dụ Lục Châu Dã vào phòng mình.
"Được rồi... Tôi sẽ quẹt thẻ mở phòng ngay! ŧıểυ Thanh đang dọn dẹp phòng, mời mọi người nghỉ ngơi ở đại sảnh một lát. Máy bán cơm trưa sẽ cung cấp bữa ăn trong nửa tiếng nữa, hiện tại khách sạn chưa thể phục vụ bữa tối, tôi nghĩ mọi người nên mua luôn bữa tối cho mình nhé.”
[Cấp bậc của khách sạn: Cấp 2]
[Điểm tích lũy khách sạn: 935/5000 điểm]