Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét chói tai. Nhược Tinh cau mày, không biết là cô công chúa nhỏ nhà nào đang la hét. Dám hét lớn ở một nơi như trung tâm thành phố thế này, chẳng lẽ cô ta ngại mình sống quá lâu hay sao?
"Tôi ra ngoài xem thử." Lục Châu Dã biến sắc, nhìn đường phố phía trước, trầm giọng nói.
Xa xa là ŧıểυ đội của Lục Châu Dã, có một cô gái chạy ở đằng trước, những người còn lại theo sát phía sau. Chu Tranh hình như đang bị thương, Hạ Lan và Từ Mục đang liều mạng dìu cậu chạy.
"Nhanh lên! Chạy về khách sạn sẽ an toàn!" Lục Châu Dã hét lên với họ, định chạy đến giúp đỡ đồng đội bị thương. Anh là dị năng giả tốc độ, có thể cõng Chu Tranh chạy nhanh hơn.
Cô gái chạy ở phía trước đột ngột tăng tốc, lao thẳng vào lòng Lục Châu Dã, đẩy anh đập mạnh vào cây cột trước cửa hiên khách sạn.
"Anh Châu Dã, cuối cùng em cũng tìm thấy anh, em sợ quá!"
Nhược Tinh xuyên qua cửa kính, thích thú nhìn cảnh tượng này. Lục Châu Dã cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng cô gái này dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy anh không chịu buông ra.
"Cô còn không mau buông tay, đồng đội của cô còn đang gặp nguy hiểm đấy."
Nhược Tinh thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, đã là lúc nào rồi mà còn ở chỗ này quấn quýt, mau đưa 5 người kia về cho tôi!
Cô gái ngẩng đầu nhìn Nhược Tinh một cái, bĩu môi nói: "Em sợ lắm, em yếu ớt như vậy, tất nhiên phải để anh Châu Dã ở lại với em rồi."
Sau đó cô ta chỉ về phía ŧıểυ đội và nói: "Cô đi cứu bọn họ đi."
Nhược Tinh nhìn cô ta với ánh mắt như kẻ ngốc: "Não cô bị úng nước à? Đồng đội của cô, cô không cứu, lại mong một người lạ như tôi tới cứu sao?"
Cô gái kia bị chặn họng, không nói nên lời, ấp úng nói: "Tôi... tôi yếu hơn, tôi có tinh hạch, tôi cho cô tinh hạch! Cha tôi là thủ lĩnh căn cứ, tôi có thể cho cô gia nhập căn cứ của chúng tôi!"
Nhược Tinh trợn mắt, túm cô ta lên như xách một con gà rồi ném ra ngoài hiên. Lục Châu Dã chớp thời cơ, vội vàng xông ra ngoài.
"Đã biết mình yếu sao cô còn chạy loạn ở bên ngoài như vậy? Gặp chuyện thì lại trông cậy vào sự giúp đỡ của người khác! Cha cô là ai? Tôn Ngộ Không à? Sao tôi phải biết ông ta?"
Công chúa nhỏ biết mình nói không lại, đánh cũng không được, đành lăn lộn bò về khách sạn, môi mím chặt không dám nói gì thêm, sợ lại bị ném vào đám tang thi.
Loại công chúa yếu đuối như này là phiền phức nhất, nhưng nhìn vào số tinh hạch trong tay cô ta, Nhược Tinh chỉ đành giữ lại cái mạng nhỏ của cô ta, cô phải cải thiện điều kiện sống của mình trước cái đã!
Cuối cùng cả ŧıểυ đội cũng an toàn trở về khách sạn, Nhược Tinh nhìn vào cẳng chân bị thương của Chu Tranh với vẻ mặt nghiêm trọng. Mặc dù cậu ta không bị tang thi cắn, nhưng cả bắp chân đã bị một thanh sắt dài nửa mét đâm vào.
Cô gọi ŧıểυ Thanh, giả vờ vào phòng để sắp xếp nó dọn dẹp, nhưng thực tế cô vội vào phòng, mở trung tâm mua sắm lên, tìm hộp sơ cứu và thuốc men.
May thay, tuy chỉ là trung tâm mua sắm cấp một, nhưng vẫn có nhiều loại thuốc cần thiết cho việc sinh tồn. Cô đổi một bộ sơ cứu để đặt sẵn trong khách sạn, sau đó đổi thêm một bộ dụng cụ phẫu thuật và ba mũi tiêm phòng uốn ván.
Nhược Tinh vờ như vừa mang những thứ này ra từ trong phòng, trở lại đại sảnh. Đại sảnh chỉ rộng 10 mét vuông, nhưng lúc này đã có đến bảy người đang đứng ở đây, cộng thêm một người đang nằm dưới đất, làm cho không gian nơi đây trở nên khá chật chội.
"Xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho mọi người." Khuôn mặt của Chu Tranh tái nhợt vì đau đớn.
"Đừng nói thế Chu Tranh, chúng ta là anh em! Với lại... Với lại..." Hạ Lan nhíu mày tức giận nhưng lại lắp bắp không biết có nên nói tiếp hay không.
"Cậu đi cứu Thẩm Tuyết, nhưng cô ta lại vì sợ bị tang thi cắn mà đẩy cậu! Nếu không với khả năng của cậu, làm sao có thể...”
"Đừng nói nữa" Lục Châu Dã biết bây giờ không phải lúc để cãi nhau hay truy cứu trách nhiệm.
"Cứu Chu Tranh quan trọng hơn."
Nhược Tinh nghe Hạ Lan nói, lại nhìn thoáng qua dáng vẻ thản nhiên như thể chẳng có việc gì xảy ra của cô gái đứng ở bên cạnh, ngay lập tức nổi giận lôi đình!
Hóa ra chính con nhỏ bạch liên hoa này làm hỏng chân ŧıểυ thịt tươi của chụy đây!
"Đội trưởng Lục."
Nghe tiếng gọi, Lục Châu Dã nhìn về phía cô. Cô đưa cho anh dụng cụ y tế và thuốc, anh nhận lấy, bắt đầu xử lý vết thương cho Chu Tranh.
May mà vết thương không chạm đến động mạch ở chân, chỉ cần rút thanh sắt ra, khâu lại vết thương và tiêm thuốc tránh nhiễm trùng là ổn.
Chỉ có điều cậu nhóc này chắc sẽ không thể đi lại trong một khoảng thời gian nữa.
"Cảm ơn nhiều." Anh khẽ nói.
"Đội trưởng Lục khách sáo quá, bộ dụng cụ phẫu thuật xem như tôi tặng anh, dù sao anh cũng là người của tôi.” Sau đó cô lạnh lùng nhìn cô gái chẳng giúp được gì ở bên cạnh.
"Nhưng thuốc men tôi sẽ tính riêng, cứ tính lên đầu cô ta đi. Không nhiều lắm, 1 viên tinh hạch cho 1 mũi tiêm, chỉ bán 3 mũi trở lên, nếu không đưa thì tôi sẽ ném cô ta vào giữa bầy tang thi."