Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 31: Thảm án bắt nguồn từ một tin nhắn

Trước Sau

break

“Đúng rồi!”

Tôi suýt chút nữa đã quên mất chính sự, quay người lại nói: “Tôi đã ký hôn khế âm dương với một nữ quỷ, xin hai vị đạo trưởng giải trừ giúp tôi.”

Trương Thành Long và Trương Lệ cùng nhìn vào sau lưng tôi.

Hai người vừa nhìn, đồng loạt “hả” một tiếng, rõ ràng là rất giật mình.

Tôi hỏi: “Có phải rất khó giải quyết không?”

Trương Thành Long đáp: “Đúng là hơi khó giải quyết, nhưng chắc chắn là có cách. Tiểu huynh đệ này, cậu đi xuống núi trước đi, để chúng tôi bàn bạc một chút!”

Tôi vốn định hỏi đối phương khi nào mới có thể cho tôi kết quả, nhưng tôi nghĩ lại, đối phương có thân phận gì, suy cho cùng cũng không đến mức cho tôi leo cây. Vì vậy tôi nói: “Vậy thì làm phiền hai vị đạo trưởng.”

Chuyện của Lục Thành Luân đã kết thúc.

Tuy hôn khế âm dương của tôi vẫn chưa được giải trừ nhưng cũng coi như là có manh mối.

Trên đường đi xuống núi, tâm trạng tôi rất thoải mái.

Nhưng khi đi đến chân núi, tôi mới sực nhớ ra một chuyện, buột miệng thốt lên: “Chết!”

Ôn Nhu hỏi: “Sao thế?”

Tôi nói: “Đã đưa Kim Đan cho Trương Lệ nhưng đã quên đòi lại cái hồ lô vàng.”

Ôn Nhu nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười không khép miệng lại được: “Cậu đúng là một kẻ mê tiền!”

Tôi nói: “Đây chính là hồ lô vàng đó, tôi phải lái taxi bao nhiêu năm mới kiếm được.”

Ôn Nhu khuyên: “Coi như là tiền tiêu tai đi, người ta thi pháp vốn cũng phải thu phí mà!”

Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, mặc dù vẫn không cam tâm.

Áo của tôi đã bị Triệu Thành Khôn xé rách, trên đường đi tôi cứ thế để trần hai tay. Hơn nữa sau lưng tôi còn có hai cái đồ án quỷ dị làm tôi bị rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ trên đường đi xuống núi.

Dưới núi có bán đồ lưu niệm địa phương, cây quạt, chuỗi vòng đeo tay, ốp lưng điện thoại vân vân, trong đó cũng có bán áo thun.

Ôn Nhu vội mua cho tôi một cái, hối thúc: “Mau mặc vào đi, đi đường cùng cậu mắc cỡ chết người!”

Tôi ghẹo: “Bây giờ đã bắt đầu chán tôi rồi sao?”

“Đáng ghét!”

Ôn Nhu thẹn thùng nói: “Cậu biết người ta không phải có ý đó mà!”

Tôi cười xấu xa: “Vậy thì chị có ý gì?”

Trong lúc hai chúng tôi đang liếc mắt đưa tình, nữ hướng dẫn viên du lịch đã dẫn đoàn đi đến đây, thấy tôi và Ôn Nhu liền nhiệt tình vẫy tay giục: “Nhanh lên, chỉ còn thiếu hai anh chị nữa thôi!”

Tôi và Ôn Nhu nhanh chóng gia nhập đội ngũ.

Ba người nhóm thanh niên tóc vàng vừa thấy tôi và Ôn Nhu liền đồng loạt hô to: “Chào đại ca, chào đại tẩu!”

Mọi người phá lên cười ầm ĩ.

Ôn Nhu không còn gì để nói.

Tôi nhìn lại Từ Minh, đầu ông ta đã sắp sửa bốc khói xanh luôn rồi!

Chúng tôi đi chơi cả ngày, đêm đến lại quay về khách sạn.

Tôi và Ôn Nhu giống như cặp vợ chồng son, ở trong phòng trải qua thế giới tươi đẹp của hai người.

Thật lâu sau, tôi mới châm một điếu thuốc, tiêu dao tựa thần tiên.

Lúc này, Ôn Nhu đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Có một chuyện, bây giờ chị không biết có nên nói với cậu hay không.”

Tôi hỏi: “Có chuyện gì?”

Ôn Nhu kể: “Sáng nay lúc chị gặp được Trương Lệ đạo trưởng, bà ấy đã xem tướng cho chị, nói muốn nhận chị làm đệ tử, bảo chị bái nhập Long Hổ Sơn.”

Tôi hơi ngẩn ra, lập tức nói: “Đây là chuyện tốt đó! Chị thấy sao?”

Ôn Nhu nói: “Chị đã đồng ý với bà ấy, dù sao chị cũng không muốn quay về ngôi nhà kia nữa!”

“Ừm!”

Tôi khoác tay lên bờ vai thơm ngát của cô ấy, nói: “Làm đạo sĩ cũng không sao, vẫn có thể kết đạo lữ, nếu mà là ni cô thì không được.”

Ôn Nhu thở dài một hơi: “Ban đầu chị cứ tưởng họ sẽ nhận cậu, dù sao trong thư Lục Thành Luân đạo trưởng cũng có nhắc đến chuyện này.”

Tôi cười khổ nói: “Có lẽ là do tôi tư chất ngu muội, người ta thấy chướng mắt ấy mà!”

Ôn Nhu nói: “Nếu bọn họ không nhận cậu thì chị… chị cũng không muốn đi!”

“Đừng.”

Tôi khuyên: “Chuyện này với chị mà nói là một cơ duyên, cần phải nắm chắc. Chờ chị tu luyện có thành tựu rồi, tôi sẽ có thể quan minh chính đại ăn bám.”

“Cậu đi chết đi!”

Ôn Nhu bò qua người tôi: “Chị đi tắm đây!”

Tôi thở dài một tiếng, vỗ lưng cô ấy một cái: “Đáng tiếc bây giờ tôi vẫn chưa thể tắm chung với chị.”

“Người ta mới không có thèm!”

Ôn Nhu hờn dỗi ném lại một câu.

Dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa nhưng chưa thấy. Lúc Ôn Nhu đi tắm, cuối cùng mưa to cũng ào ào trút xuống.

“Có phải bên ngoài trời đang mưa không?” Ôn Nhu ở trong nhà tắm hỏi.

Tôi đáp: “Đúng vậy, sao thế?”

Ôn Nhu nói: “Chị có phơi đồ ngoài cửa sổ, cậu giúp chị lấy vào đi, đúng lúc chị đang muốn mặc.”

“Ok.”

Tôi kéo màn cửa sổ ra, lấy quần áo xuống rồi đưa tới nhà tắm.

Ôn Nhu tắm xong thay đồ rồi ở trước cái gương trong nhà tắm sấy tóc. Cả người trắng trẻo láng mịn như hoa sen mới nở.

Tim tôi khẽ xao động, tôi nhịn không được đi vào, ôm chầm lấy cô ấy từ phía sau.

“Đừng làm rộn!”

Ôn Nhu hắng giọng: “Người ta còn đang sấy tóc mà!”

“Có làm gì đâu.”

Tôi ngồi xổm xuống, nói: “Chị sấy của chị, tôi sấy của tôi.”

Lời vừa dứt, di động ở ngoài chợt đổ chuông.

Ôn Nhu vội hối: “Cậu lấy điện thoại vào đây giúp chị.”

Tôi lưu luyến không nỡ đi ra ngoài, cầm điện thoại di động của cô ấy vào.

Ôn Nhu dùng tay trái cầm máy sấy, tay phải bật điện thoại lên, vừa nhìn vẻ mặt lập tức thay đổi.

Tôi tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Tự cậu xem đi!”

Ôn Nhu đưa điện thoại di động qua cho tôi.

Tôi nhận lấy nhìn xem, là một tin nhắn từ một người xa lạ gửi tới. Trong tin nhắn còn gửi kèm một tấm hình. Chính là tấm ảnh tên tóc vàng đã chụp lén lúc tôi hút độc rắn cho Ôn Nhu ở trong rừng cây đêm qua.

“Được lắm!”

Tôi nói: “Thảo nào lúc ấy tìm mãi không thấy, thì ra là bị người ta giấu đi.”

Ôn Nhu nhíu mày tự hỏi: “Sẽ là ai đây? Có phải muốn lừa đảo không?”

“Thử chút là biết ấy mà!”

Tôi tiện tay soạn một tin nhắn gửi qua: “Các người muốn làm gì?”

Rất nhanh, người nọ đã phản hồi: “Dưới chân núi có một tiệm bán báo, bây giờ cô hãy đi qua đó! Năm phút sau, nếu không nhìn thấy cô, tôi sẽ gửi ảnh cho tất cả đồng nghiệp và người thân trong gia đình cô.”

Ôn Nhu hơi hốt hoảng, nhìn tôi hỏi: “Phải làm sao đây? Nếu cha mẹ chị mà thấy bức ảnh này thì chị chết chắc!”

Tôi nói: “Đi thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này.”

“Ừ.”

Ôn Nhu cũng không còn tâm trạng sấy tóc tiếp nữa, cô ấy lục tìm trong túi xách, lẩm bẩm: “May mà có mang theo dù che mưa.”

Lúc này đã là mười một giờ đêm.

Bên ngoài mưa như thác đổ không ngừng trút xuống, kèm theo đó là từng trận sấm chớp vang dội.

Dù che mưa hơi nhỏ.

Tôi sợ Thập Tự Cấm sau lưng bị nước mưa làm ướt, đành phải nép sát vào người Ôn Nhu. Cuối cùng chúng tôi đã đi tới chỗ tiệm bán báo.

Tôi nhìn ra xung quanh, gần đây không có lấy nửa cái bóng người.

Tôi dứt khoát bấm gọi vào số điện thoại của đối phương.

Tiếng chuông ngay lập tức vang lên, ở ngay sau tiệm bán báo.

Tôi và Ôn Nhu vội vàng đi vòng qua, phát hiện trên mặt đất có một cái điện thoại di động nhưng không có người.

Tôi quay người đi nhặt điện thoại lên. Nhưng đúng lúc này, sạp báo đột nhiên đổ sập xuống đè tôi và Ôn Nhu bên dưới.

“Cẩn thận!”

Trong lúc tình thế cấp bách, tôi không nghĩ nhiều như vậy, lập tức kéo Ôn Nhu lại ôm cô ấy vào lòng che chở.

Sau đó chỉ nghe “rầm” một tiếng, sạp báo ầm ầm đổ xuống nện lên lưng tôi.

“Ai ui…”

Tôi đau đến rên lên một tiếng, cảm giác xương sống sắp sửa gãy mất. Ôn Nhu ân cần hỏi han: “Cậu sao rồi?”

“Không có gì đáng ngại.”

Tôi cắn răng hỏi: “Chị thì sao?”

“Chị không sao.”

Ôn Nhu đang ở trong ngực tôi nhưng tôi lại không thấy cô ấy.

Bởi vì cả người tôi bao gồm cả đầu đều đang bị sạp báo đè, chỉ có thể nhìn được khoảng cách hai đến ba mét về phía trước.

“Ha ha, đôi cẩu nam nữ các người cũng có ngày này!”

Trong cơn mưa to, một người đàn ông đi tới, chính là Từ Minh chồng của Ôn Nhu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc