Tôi Lái Taxi Không Đón Khách Chỉ Đón Nữ Quỷ Và Người Mẫu

Chương 30: Nếu như tôi là Triệu Thành Khôn

Trước Sau

break

Tôi đối diện với câu hỏi của Triệu Thành Khôn, nhất thời nghẹn họng không biết nên đáp lại thế nào.

Lục Thành Luân chết rồi sao?

Ít nhất khi tôi rời đi ông ta vẫn còn một hơi thở.

Nếu như ông ta chết rồi, vậy thì sao Triệu Thành Khôn biết?

Nếu như ông ta chưa chết, vậy Triệu Thành Khôn hỏi như vậy là có ý gì?

Trong lòng tôi đang gấp chết đi được!

Nhưng có một điểm đáng để ăn mừng là: Triệu Thành Khôn cũng không có vừa đi lên đã giết chết tôi.

Phải chăng ông ta còn đang băn khoăn gì đó?

Lúc này trong lòng ông ta đang nghĩ gì?

Não tôi cấp tốc xoay chuyển.

Chỉ có đoán ra được Triệu Thành Khôn đang nghĩ gì thì tôi mới có cơ hội sống sót.

Thử đổi vị trí mà nghĩ… nếu như tôi là Triệu Thành Khôn…

Nếu tôi là Triệu Thành Khôn thì tôi và sư huynh Lục Thành Luân đều thầm mến tiểu sư muội Trương Lệ.

Sức khỏe của tiểu sư muội không tốt, cần phải uống năm viên Kim Đan mới có thể giữ được tính mệnh. Mấy năm trước, tôi và sư huynh đã đạt thành thỏa thuận, ai tìm được nhiều hơn ba viên Kim Đan sẽ có thể tỏ tình với tiểu sư muội.

Tôi tìm được hai viên.

Sư huynh cũng tìm được hai viên.

Khác nhau ở chỗ, tôi vẫn như cũ là trưởng lão Long Hổ Sơn. Trái lại mấy năm qua, sư huynh vì đạt được Kim Đan đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, đã bị trục xuất khỏi sư môn.

Sư huynh không cách nào đặt chân lên Long Hổ Sơn được nữa.

Mỗi lần sư huynh lấy được Kim Đan đều phải nhờ tôi chuyển cho tiểu sư muội.

Tiểu sư muội cũng không biết ước định giữa tôi và sư huynh.

Bà ấy chỉ biết là tôi đã đưa cho bà ấy bốn viên Kim Đan có thể kéo dài tính mạng.

Sư huynh đã nhiều năm bặt vô âm tín.

Hoặc có lẽ đã chết ở đâu đó rồi?

Một viên Kim Đan cuối cùng có hay không đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì bốn viên Kim Đan đã làm tiểu sư muội cảm động.

Tôi đi tỏ tình. 

Tiểu sư muội đồng ý.

Chỉ cần tôii cưới tiểu sư muội thì tôi chính là con rể của Long Hổ Sơn, thậm chí là chưởng môn đời tiếp theo.

Tôi đã sắp kết hôn. Nhưng ba ngày trước khi lễ cưới diễn ra, viên Kim Đan cuối cùng lại xuất hiện.

Người mang Kim Đan đến từ thành phố Lục Đằng, sắp đến Long Hổ Sơn.

Nghe nói nơi cuối cùng sư huynh xuất hiện cũng là ở thành phố Lục Đằng.

Chẳng lẽ… viên Kim Đan này là của sư huynh đưa cho cậu ta?

Cậu ta còn biết được cái gì nữa?

Lỡ như để cho cậu ta gặp tiểu sự muội thì hình tượng mà tôi tân tân khổ khổ ngụy tạo sẽ ầm ầm sụp đổ.

Không!

Tuyệt đối không thể để cho họ gặp nhau!

Tên này nhất định phải chết!

Nhưng trước khi tôi giết chết cậu ta, tôi còn phải xác nhận một chuyện cuối cùng. Rốt cuộc sư huynh đã chết hay chưa?

Tôi tự tưởng tượng ra mình là Triệu Thành Khôn, tự hỏi chính mình một câu: “Bần đạo Triệu Thành Khôn, nghe nói trước khi sư huynh chết đã đưa viên Kim Đan cuối cùng cho cậu phải không?”

Khi tôi lập lại câu này, mọi chuyện đều đã sáng tỏ.

Bây giờ Triệu Thành Khôn cũng không biết Lục Thành Luân đã chết hay chưa.

Ông ta nghĩ là tôi biết nên mới cố ý gạt tôi. Chỉ cần Lục Thành Luân còn sống thì ông ta sẽ không dám ra tay với tôi.

Khi tôi nhận thức rõ điểm này, tâm trạng tôi đã dần dần bình ổn lại: “Sao sư thúc lại hỏi câu này?”

“Sư thúc?”’

Triệu Thành Khôn khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại gọi tôi như thế?”

Tôi đáp: “Lục đạo trưởng đã nhận con làm đồ đệ, người là sư đệ của sư phụ, con đương nhiên phải gọi người một tiếng sư thúc rồi.”

Triệu Thành Khôn: “Sư phụ cậu hiện đang ở đâu?”

Tôi đáp: “Sư phụ đang ở dưới núi.”

Triệu Thành Khôn: “Vì sao sư huynh không tự mình đi lên đây?”

Tôi giải thích: “Sư phụ tự biết đã làm quá nhiều chuyện sai trái, với lại ông ấy đã bị trục xuất khỏi Long Hổ Sơn nên không dám mạo hiểm đi lên đây.”

“Ra là thế!”

Triệu Thành Khôn ngậm ngùi nói: “Bất luận thế nào, sư phụ cậu vẫn mãi là sư huynh tôi. Như vậy đi, cậu hãy dẫn tôi xuống núi, chúng ta cùng nhau đi gặp huynh ấy.”

“Được.”

Tôi mừng thầm trong bụng, mau mau đồng ý.

Bởi vì ở dưới núi có rất nhiều người, đến chỗ đông người rồi ông ta chắc chắn sẽ không dám giết tôi. Đến lúc đó tôi lại tìm cơ hội chạy trốn.

Tôi quay người định đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, Triệu Thành Khôn đột nhiên bất ngờ chụp lấy tôi.

Ông ta cũng không có làm tôi bị thương mà là xé rách áo tôi.

“Thập Tự Cấm!”

Triệu Thành Khôn nhìn vào lưng tôi, giọng nói đột nhiên trở nên dữ tợn: “Cái Thập Tự Cấm này là chuyện gì xảy ra?”

Tôi không ngờ tên này lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, vội giải thích: “Con bị nữ quỷ nhìn trúng, sư phụ đã giúp con vẽ cái Thập Tự Cấm này.”

Triệu Thành Khôn nghe vậy, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười đến hết sức càn rỡ.

Tôi nơm nớp lo sợ hỏi: “Sư thúc, chúng ta có đi xuống núi nữa không?”

“Xuống cái rắm ấy!”

Triệu Thành Khôn quát: “Tên nhãi thối, bần đạo suýt tí nữa đã bị cậu lừa!”

Tôi không biết mình đã lộ tẩy ở khâu nào, cũng không chịu thừa nhận, thề thốt son sắt nói: “Sư thúc, lời con nói đều là sự thật, không có lừa sư thúc!”

Triệu Thành Khôn cười âm hiểm: “Sư phụ cậu không có nói cho cậu biết, mỗi một đạo sĩ của Long Hổ Sơn cả đời chỉ có thể vẽ Thập Tự Cấm một lần thôi sao? Vẽ Thập Tự Cấm xong thì sẽ mất hết pháp lực, dầu hết đèn tắt.”

“Hả?”

Tôi nghe xong câu này hoàn toàn ngơ ngác.

Từ vẻ mặt đắc ý đó của Triệu Thành Khôn xem ra, ông ta rõ ràng không có nói dối.

“Đưa Kim Đan cho tôi!”

Triệu Thành Khôn đưa tay ra.

Tôi thình lình quay đầu, chỉ vào sau lưng hô to: “Sư phụ!”

Triệu Thành Khôn hơi sững sờ. Tôi tức tốc nhân cơ hội này co giò bỏ chạy.

“Nhóc con khá lắm, còn muốn gạt tôi thêm lần nữa!”

Triệu Thành Khôn lăng không bay lên, một chưởng đánh tới tôi. Một chưởng này còn chưa đánh lên trên người, tôi đã cảm nhận được áp lực vô tận. Sóng khí khổng lồ tựa như sóng thần mãnh liệt sắp vô tình chôn vùi tôi. Tôi cứ ngỡ mình sắp phải chết. Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có hai lá bùa khổng lồ ở giữa không trung bay tới, một trái một phải.

Tôi chưa từng thấy lá bùa nào lớn đến thế. Lúc lá bùa bay qua đỉnh đầu, thật sự che khuất cả bầu trời. Thần kỳ hơn nữa là, hai lá bùa này còn phát ra âm thanh, thấp thoáng có tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên.

“Long Hổ Phù?”

Triệu Thành Khôn vừa thấy hai lá bùa này, mặt mày bỗng chốc tái nhợt, ông ta nhìn ra xa xa lớn tiếng hét lên: “Sư huynh, sư muội, đừng giết đệ! Nghe đệ giải thích đã!”

Lời vừa dứt, hai lá bùa đột nhiên tăng tốc, “vút” một tiếng bao trùm lấy Triệu Thành Khôn. Triệu Thành Khôn liều mạng giãy giụa nhưng càng giãy lá bùa lại càng quấn chặt.

Rất nhanh, Triệu Thành Khôn đã bị quấn thành một quả banh tròn, từng đợt tiếng gào thảm thiết từ bên trong truyền ra.

Tiếng gào thảm thiết càng lúc càng yếu, đại khái sau khoảng nửa phút đã biến mất không thấy.

Lúc này, hai lá bùa lại một lần nữa mở ra.

Triệu Thành Khôn ở bên trong đã không thấy đâu, chỉ còn lại một đống xương vụn rơi xuống đất…

“Trương Viễn!”

Ôn Nhu không biết từ đâu chạy ra, chạy đến trước mặt ôm chầm lấy tôi.

Tôi hỏi: “Chuyện này là sao?”

Ôn Nhu kể lại: “Chị thấy cậu bị một gã đạo sĩ trẻ tuổi dẫn đi, trong lòng rất gấp. Chờ đến khi chị chạy lên trên đã không còn thấy các cậu đâu nữa, nhưng mà, chị lại chờ được Trương Lệ đạo trưởng.”

Lời vừa dứt, hai vị đạo sĩ một nam một nữ ở phía đối diện đã đi tới.

Nam gần năm mươi tuổi, phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, đoán chừng lúc còn trẻ như tôi ông ấy cũng là một đại soái ca.

Nữ trông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu trắng, tiên khí phiêu bồng, mặt mày phải nói là quốc sắc thiên hương.

Ôn Nhu nhìn nữ đạo sĩ, mở miệng giới thiệu: “Vị này chính là Trương Lệ đạo trưởng, con gái Thiên Sư chưởng môn Long Hổ Sơn.”

Tôi vừa nhìn một cái liền ngơ ngác như gặp được thiên nhân.

Trách không được Lục Thành Luân và Triệu Thành Khôn yêu bà ấy chết đi sống lại, thậm chí còn vứt luôn cả tính mệnh!

Tiểu sư muội như vậy, cho dù là ai cũng không chịu được.

“Còn vị đạo sĩ bên cạnh là ai?” Tôi thuận miệng hỏi.

Ôn Nhu giới thiệu: “Vị còn lại là Trương Thành Long đạo trưởng, anh trai của Trương Lệ đạo trưởng.”

Tôi ngạc nhiên: “Trương Lệ còn có anh trai nữa sao?”

“Ừ!”

Ôn Nhu nói tiếp: “Chưởng môn đã bế quan nhiều năm. Bây giờ trên dưới Long Hổ Sơn đều do Trương Thành Long đạo trưởng tiếp quản.”

Hai người kia rất nhanh đã đi tới bên cạnh.

Tôi nhìn hai người, chắp tay trước ngực: “Đa tạ hai vị đã ra tay cứu giúp!”

Trương Lệ: “Nên là tôi cám ơn cậu mới đúng. Nếu không phải nhờ có cậu và cô Ôn Nhu đây thì đến nay tôi vẫn còn mơ mơ hồ hồ.”

Tôi đáp: “Tiện tay mà thôi, cũng là chuyện nằm trong phận sự của tôi.” Tôi nói rồi nhanh chóng đưa hồ lô vàng ra.

Trương Lệ nhận lấy hồ lô vàng nhưng không hề có vẻ vui mừng như trong tưởng tượng.

Trương Thành Long khen ngợi: “Nhóc con, vừa rồi tôi đã nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và Triệu Thành Khôn. Cậu ứng biến tốt lắm, nếu không tôi và sư muội chưa chắc đã có thể kịp chạy đến cứu cậu.”

“Đa tạ đạo trưởng khích lệ.”

Tôi nhìn Trương Thành Long và Trương Lệ, nghĩ thầm thì ra thế ngoại cao nhân bình dị và gần gũi đến thế, nói chuyện cũng không có quá văn vẻ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc