Lúc này đã không còn sớm, những người nghỉ trưa đã đi làm nên giao thông không đông đúc, mười mấy phút sau đã đến khu Xuân Quang.
"Cảm ơn." Nguyễn Nam Tịch mở cửa xe bước xuống, chỉ khi chân chạm đất thật sự mới có cảm giác an toàn, phát hiện chiếc xe phía sau vẫn chưa rời đi, mặt không biểu cảm bước vào khu dân cư, đi hơn năm mươi mét, quay đầu lại phát hiện đối phương đã lái xe đi rồi. Lại đi hơn năm mươi mét nữa, rẽ một góc, bước vào khu dân cư bên cạnh nơi cô sống.
Về đến nhà, Nguyễn Nam Tịch ném mình lên giường.
Lấy điện thoại ra, nhấn vào số máy quen thuộc đó, định viết gì đó, viết rồi xóa, cuối cùng lại từ bỏ.
Thoát khỏi tin nhắn, Nguyễn Nam Tịch chuyển sang ứng dụng video ngắn, lại bắt đầu một ngày trống rỗng.
"Bảo bối nghe máy đi, không nghe nữa là tôi giận đấy, bảo bối nghe máy đi..." Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Nam Tịch mơ màng mở mắt, mới phát hiện mình vừa ngủ quên.
Cầm điện thoại lên xem, dù không có ghi chú nhưng số máy quen thuộc khiến cô lập tức biết ngay đối phương là Tô Cảnh Xuyên.
Chưa kịp nghĩ kỹ vì sao đối phương lại gọi điện cho mình, Nguyễn Nam Tịch đã bấm nghe máy.
Ngay lập tức, giọng nói âm trầm vang lên trong căn phòng vắng lặng: "Nguyễn Đặc Trợ, gọi điện bảo chú Vương qua đón tôi, khách sạn Morning Star."
"Kia là..." Anh gọi nhầm số rồi... Lời còn chưa kịp nói hết, bên tai đã vang lên tín hiệu bận.
Nguyễn Nam Tịch lập tức gọi lại cho đối phương nhưng phát hiện hệ thống thông báo số máy đang bận.
"A!" Nguyễn Nam Tịch gãi đầu gãi tai, bất đắc dĩ trèo dậy khỏi giường, chỉnh đốn trang phục qua loa rồi lập tức xuất phát tới khách sạn Morning Star.
Đến trước cửa khách sạn, Nguyễn Nam Tịch còn chưa kịp nghĩ cách vào trong thì đã nhìn thấy Tô Cảnh Xuyên bước ra.
Đi cùng Tô Cảnh Xuyên còn có một nhóm người, trông có vẻ như lấy anh làm trung tâm.
"Tô tổng, bọn tôi đã đặt phòng cho ngài trên lầu, thật sự không nghỉ ngơi chút sao? Vừa mới uống rượu xong, đêm khuya lái xe cũng không an toàn đâu." Một người đàn ông trung niên bụng phệ bên cạnh Tô Cảnh Xuyên lên tiếng.
"Không cần, tôi đã nhờ tài xế đến đón rồi." Vừa nói, Tô Cảnh Xuyên vừa quét mắt nhìn quanh cửa nhưng không thấy Nguyễn Đặc Trợ và chú Vương đâu, ngược lại trông thấy Nguyễn Nam Tịch.
"Này, Tô tổng..." Người đàn ông kia vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Tô Cảnh Xuyên đã bước những bước dài về phía Nguyễn Nam Tịch.
"Sao em lại ở đây?" Tô Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn Nguyễn Nam Tịch hỏi.
"Anh gọi nhầm số rồi, em định gọi lại thì phát hiện điện thoại anh đang bận, sợ anh đợi lâu nên em tới đây luôn, xe em gọi ở kia kìa." Nguyễn Nam Tịch lắc lắc điện thoại, lại chỉ tay về chiếc xe đang đậu xa xa.
Tô Cảnh Xuyên xoa xoa đầu, nhận ra có lẽ mình đã bấm nhầm số nhưng sự tình đã thế rồi, đành đơn giản đi về phía chiếc xe.
"Đi theo sau." Nguyễn Nam Tịch đang đứng phía sau phân vân không biết có nên đi theo không, dù gì cũng là xe cô gọi cho đối phương, hơn nữa nhà cô và khách sạn Shenghua cũng không thuận đường thì nghe thấy giọng nói của đối phương, vội vàng bước theo.
Đợi đến khi lên xe, liền nghe Tô Cảnh Xuyên nói: "Địa chỉ."
Nguyễn Nam Tịch khựng lại một chút, mới nhận ra đối phương đang hỏi địa chỉ nhà mình.
"Bác tài, tới khách sạn Shenghua trước." Nói xong, Nguyễn Nam Tịch nhìn Tô Cảnh Xuyên: "Em đưa anh về trước đi, giờ anh đỏ mặt hết rồi, uống nhiều rượu chắc chắn trong người sẽ khó chịu, về nghỉ ngơi sớm đi."
Tô Cảnh Xuyên nhìn đôi mắt đầy chân thành của đối phương, khép hờ mắt rồi tựa người vào ghế, nghĩ thầm lát nữa sẽ bảo chú Vương đưa cô ấy về.
Nhìn thấy Tô Cảnh Xuyên khép mắt, Nguyễn Nam Tịch cũng bắt chước khép mắt theo.
Trong khoảnh khắc, không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn đèn neon bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lóe sáng.
"Đến rồi" Sau khi dừng xe, tài xế nhắc nhở hai người trông như đang ngủ trên ghế sau