Mà vị sư huynh không ngại ngần sờ qua sờ lại hàng của sư đệ, đứng một bên bình luận một câu xấu hổ chết người: “Được lắm, ít ra còn có tiền đồ hơn quả dưa chuột.”
Tô Tinh Thần: …
Tô Tinh Thần khom lưng quỳ trên mặt đất, sớm đã đỏ mặt đỏ trứng, lúc này nghe sư huynh nói dõng dạc như vậy nên tức giận nhào tới, ôm chặt lấy cẳng chân Du Phong Hành, há mồm đớp một miếng.
“Shhh!” Du Phong Hành bị cắn tới mức phải hít ngược, nói: “Nhả ra.” Hắn nắm lấy hàm dưới Tô Tinh Thần, bắt đối phương há mồm.
“Này thì dám bắt nạt tôi.” Tô Tinh Thần đứng lên, ngay cả rổ cũng không kịp cầm đã chạy như bay quay về nhà.
“…” Thật ra Du Phong Hành không bị đau, chẳng qua chỉ giả vờ hung dữ một chút để dọa người bạn nhỏ đang nhe nanh múa vuốt với mình mà thôi.
Chẳng qua hắn nhìn xuống mấy ngón tay của mình, ngay khi xoa vào giữa hai chân Tô Tinh Thần kiểm hàng, tựa hồ đã không thể gọi là người bạn nhỏ nữa rồi.
Thành người lớn rồi.
Du Phong Hành tiếc nuối liếʍ liếʍ môi, sau đó nhặt chiếc rổ tre bị Tô Tinh Thần bỏ quên trên đất.
“Sư huynh…” Tô Tinh Thần đi vào trong sân mới phát hiện mình để quên mất rổ dưa chuột, muốn quay đầu lại kiếm, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Du Phong Hành áp sát lấy mình.
“Giận à?” Du Phong Hành hỏi, kín đáo đưa rổ tre cho cậu.
“Không.” Tô Tinh Thần nhận lấy rổ tre, quay người chạy lên tầng hai.
Cậu đứng ở nơi Du Phong Hành không thấy mà âm thầm đỏ mặt.
Bởi vì giữa hai chân cậu vẫn còn lưu lại xúc cảm đáng ghét khi sư huynh sờ qua sờ lại.
Một thanh niên mới mười tám đôi mươi sao mà chịu nổi điều này.
Chẳng qua mọi người đều là con trai, Tô Tinh Thần cũng chỉ để ý một chút rồi quên chuyện đó đi.
“Xem cậu làm ra chuyện tốt gì này.”
Buổi tối, Du Phong Hành ngồi trên sofa kéo ống quần bên chân trái, để lộ nơi bị Tô Tinh Thần cắn, nơi ấy có một dấu răng khá sâu.
Tô Tinh Thần luôn giúp mọi người làm điều tốt, ngồi trên ghế sofa cười thầm trên sự đau khổ của người khác.
Chẳng qua chỉ cười một lúc, rồi tìm thuốc mỡ xoa lên vết thương cho Du Phong Hành.
“Không cần đâu.” Du Phong Hành thoạt trông như không để ý chút vết thương nhỏ bé ấy.
“Phải bôi.” Tô Tinh Thần nói.
Du Phong Hành nâng chân lên, cố gắng né tránh Tô Tinh Thần nhưng vẫn bị đối phương ôm lấy cái chân kia: “Thật là, chỉ bôi một chút thôi.”
Hắn bèn để yên, nhìn lông mi của Tô Tinh Thần từ trên cao xuống, hắn nghĩ, thật giống hai chiếc quạt nhỏ.
Tối hôm đó, Tô Tinh Thần không có lý do gì để tiếp tục ngủ trên giường của Du Phong Hành.
Tuy rằng giường tre của cậu không thoải mái được như chiếc Simmons hiện đại.
“Sư huynh, tôi xuống nhà đi nghỉ đây, anh ngủ sớm một chút.”
Cậu vừa mới nói xong liền bị Du Phong Hành nắm tay lại, vô cùng khó hiểu hỏi: “Cậu quậy cái gì?”
Tầng một đơn sơ như vậy, người ở nổi à?
Hơn nữa trong núi cũng rất nhiều muỗi, Du Phong Hành đã từng nghe cậu nói bị muỗi đốt đến nỗi mặt sưng như bánh bao rồi.
“Cái này…” Là muốn giữ cậu lại ngủ à?
“Ừ.” Du Phong Hành hiểu rồi, đồ thỏ nhỏ lập dị chết bầm.
“Tôi nằm chen chúc thế rồi anh có thoải mái không?” Điều Tô Tinh Thần lo lắng là như thế.
Du Phong Hành vui vẻ lại ngay, sợ cậu không tin nên kéo cậu đến, ấn cậu ngồi lên đùi hắn: “Thoải mái.” Được ở chung với Tô ŧıểυ Thần, cái nào cũng đều thoải mái.
“Vậy à.” Tô Tinh Thần cũng cười.
Thế là được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung.
Vì vậy đêm đó ngủ lại trong phòng sư huynh như mấy hôm trước, lúc Tô Tinh Thần tỉnh lại, phát hiện tay chân của mình đang dính chặt vào tay chân của sư huynh.
Thế này cũng hơi bị thân mật quá rồi đó.
Tô Tinh Thần có chút kiêng dè mà lui lại.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã là tám giờ bốn mươi phút sáng, không còn sớm nữa.
“Sư huynh ơi.” Cậu đánh thức Du Phong Hành: “Dậy rửa mặt đi, tôi đi nấu cơm, nhanh lắm.”
Du Phong Hành mở mắt, xoay người sang phía Tô Tinh Thần, dùng gáy chặn lại tia nắng yếu ớt.
Sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
“Sư huynh!” Âm thanh của Tô Tinh Thần tràn đầy phấn chấn, tạo thành khoảng cách chênh lệch rõ ràng với lão cáo già kia.
“Nghe rồi.” Du Phong Hành nâng người lên, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là gương mặt quan tâm của Tô Tinh Thần.
Hắn hơi dừng một chút, phát ra một tiếng thở nhẹ trầm thấp thoải mái, sau đó dùng đôi mắt vừa tỉnh ngủ nhìn Tô Tinh Thần: “Cậu quay về với tôi đi.”
“Hả?” Tô Tinh Thần ngạc nhiên, cho rằng mình chưa nghe rõ lời của ngài Du.
Du Phong Hành liền nói thêm một lần nữa: “Cậu về Thượng Hải với tôi.”
Điều này khiến cho Tô Tinh Thần mờ mịt không thôi.
Cậu tạm thời vẫn chưa hiểu được ý của Du Phong Hành.
“Sư huynh…”
“Cậu cứ đòi về chẳng phải là vì không yên tâm chú Ngưu, muốn gặp để dặn ông một tiếng à?” Vậy thì hiện tại người đã gặp, cũng đã nói từ biệt, Tô Tinh Thần tất nhiên không còn lý do gì để ở lại trong núi, cho nên Du Phong Hành mới có thể đưa ra đề nghị mang Tô Tinh Thần quay về với hắn.
“Thì đúng là thế, nhưng mà…” Tô Tinh Thần cảm thấy mình đang hơi rối, hơn nữa sư huynh còn đang thăm dò cậu!
Sao cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy.
“Nhưng mà cái gì?” Du Phong Hành cau mày: “Cậu nghĩ thử đi, nửa tháng tới tôi lại phải quay ra đón cậu, cậu không thấy phiền à?”
“Hả?” Thật ra Tô Tinh Thần không nghĩ tới chuyện sẽ nhờ Du Phong Hành đón mình thêm một lần nữa: “Tôi, tôi có thể đi thẳng tới Bắc Kinh mà.”
Sắc mặt Du Phong Hành xấu đi trông thấy, há miệng muốn tìm lý do thích hợp, lại phát hiện chuyện đó vốn không quan trọng, chẳng liên quan gì tới việc hắn muốn đưa Tô Tinh Thần cùng về.
“Đừng nói nhiều, cậu cứ theo tôi về Thượng Hải đi.” Du Phong Hành quả quyết nói.
Bấy giờ Tô Tinh Thần mới ngậm miệng lại.
Vì rốt cuộc cậu cũng biết sai chỗ nào rồi.
Sai ở chỗ ngài Du dính người ngoài ý muốn…
Cậu nghĩ, thật ra ngài Du cũng như cậu, là một kẻ sợ cô đơn.
Tô Tinh Thần nghĩ tới đây, nào có thể nhẫn tâm từ chối lời mời của Du Phong Hành được nữa: “Ừm, cũng được.” Cậu nói: “Tôi sẽ quay về với anh.”
Du Phong Hành gật gật đầu, ăn sáng xong liền mang Tô Tinh Thần đi thẳng về Thượng Hải.
Mà trước khi Tô Tinh Thần rời đi, cậu vẫn cứ tiếc rẻ rằng mình chỉ được ăn một bữa dưa chuột.
“Hai hôm nay vất vả rồi.” Sau khi quay về Thượng Hải, Tô Tinh Thần ôm sư huynh đã lái xe liên tục hai ngày ròng rồi giục sư huynh đi tắm rửa nghỉ ngơi.
“Sao đột nhiên lại ôm tôi?” Du Phong Hành nói, đưa cánh tay ra cuốn lấy thanh niên còn chưa kịp lui lại.
“À thì…” Có lẽ là vì anh cần được ôm.
Thế nhưng Tô Tinh Thần không nói thẳng ra, cậu ngửa đầu, nháy mắt với Du Phong Hành: “Anh có thích được tôi ôm không?”
Nếu như không thích, vậy thì cứ đổi thành làm bạn với nhau là được rồi.
Cậu thầm nghĩ.
“Đoán xem?” Du Phong Hành hỏi ngược lại.
“Vậy thì hẳn là thích nhỉ?” Tô Tinh Thần đưa mắt xuống cánh tay đang nằm trên người cậu.
“Sao gần đây cậu dính người thế?” Du Phong Hành hơi dừng lại, ánh mắt hài hước nhìn một lượt qua người Tô Tinh Thần.
“…” Tô Tinh Thần hộc máu.
Chẳng phải người dính người là bản thân ngài Du à?
“Đúng là hết cách với cậu.” Du Phong Hành ôm cổ Tô Tinh Thần, làm như lần trước Tô Tinh Thần làm với hắn, đáp lễ lại cậu bằng một cái hôn: “Như vậy đã hài lòng chưa?”
Làm nũng tinh.
“…” Tô Tinh Thần tức đến phồng má, trừng mắt nhìn sư huynh vừa ăn cướp vừa la làng.
“Làm sao? Còn muốn tôi hôn lên chỗ khác nữa à?” Du Phong Hành nâng mặt Tô Tinh Thần lên: “Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Có anh thì có.” Tô Tinh Thần nói, đẩy tay Du Phong Hành ra, buồn bực bước vào phòng tắm.
“Tô ŧıểυ Thần.” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của ngài Du.
Tô Tinh Thần ngồi trên bồn cầu, không muốn đáp lại hắn.
Bởi vì cậu rất phiền muộn, rõ ràng là sáng nay ngài Du dùng bộ mặt đen thui ép người ta quay về Thượng Hải với hắn, còn ra vẻ nếu không đồng ý thì trời sẽ sập ngay.
Nhưng sau khi trở về rồi, ngài Du lại trả đũa cậu, nói cậu dính người, không biết xấu hổ.
Tô Tinh Thần rất tức giận.
“Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ vào đấy.” Du Phong Hành gõ cửa hai lần, trực tiếp đẩy cửa đi vào, phát hiện Tô Tinh Thần đang ngồi trên bồn cầu, mặt sưng như cái bánh bao.
Hệt như trẻ con bị cướp kẹo.
May nhờ Du Phong Hành thương cậu, đi tới cụp mắt liếc cậu, cúi người nâng cằm cậu lên, hôn lên trán một cái: “Vậy đã được chưa?”
Nếu hôn thêm nữa là vượt biên rồi.
Hắn thì không sao, chỉ sợ dọa đến Tô Tinh Thần.
“…” Tô Tinh Thần sửng sốt.
Sau đó nâng tay lau trán, lẩm bẩm nói: “Ai cho anh hôn tôi?”
Ý của cậu vốn cũng không phải là thế.
“Tôi tự cho.” Du Phong Hành xoay người, cởi quần áo đi tắm.
“Anh mới là đồ không biết xấu hổ…” Khuôn mặt của Tô Tinh Thần đỏ bừng, sau đó vội vã xắn quần, bước ra khỏi phòng tắm.
Thay nhau tắm rửa xong, lại thêm một ngày nghỉ hè trôi qua.
Nhưng mà Du Phong Hành là người đã đi làm, hôm sau không thể nghỉ hè tiếp được nữa.
Bằng không thư ký Bùi sẽ gửi lưỡi dao cho hắn mất.
“Tô ŧıểυ Thần.” Du Phong Hành vừa mặc quần áo, vừa nói với con ong mật chăm chỉ đang dọn nhà: “Tôi đi làm, cậu có muốn theo không?”
“…” Tô Tinh Thần cầm khăn lau nghĩ thầm, ngài Du thật là dính người.
Chằng qua đi tham quan công ty game nổi tiếng quả thật là một lựa chọn tốt.
“Được.” Trước khi đi, cậu quét dọn phòng tắm cho sạch sẽ, sau đó đổi thành bộ quần bò áo sơ mi hay mặc ra ngoài.
Cuối cùng sếp Du cũng phát hiện, đứa nhỏ nhà bọn hắn cứ mặc đi mặc lại hai, ba bộ quần áo, giản dị đến mức khiến người ta đau lòng.
Sếp Du tự trách nghĩ thầm, nếu như hắn là một người phụ nữ tinh tế, hẳn là đã sớm Tô Tinh Thần cần gì.
Nhưng thực ra Tô Tinh Thần mặc một bộ quần áo nhiều lần không phải vì cậu nghèo, mà chỉ do tiện mà thôi.
Nói thế nào đây, cậu là loại thẳng nam điển hình, hơn nữa cũng không chú trọng bề ngoài như người khác.
Bằng không sẽ không chịu cắt kiểu tóc học sinh buồn cười, suốt ngày cười ngây ngô.
“Sư huynh.” Nghĩ đến sẽ được đi tham quan công ty của sư huynh, Tô Tinh Thần bỗng cảm thấy hơi căng thẳng: “Tôi có làm phiền anh làm việc không?”
Du Phong Hành nói: “Không đâu.”
Lái xe đến tầng đỗ xe dưới công ty, hắn nhìn Tô Tinh Thần đang sợ hãi, tự mình nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tô Tinh Thần: “Đi theo tôi.”
Chỉ có thể nói, cảm giác an toàn sau khi được ngài Du nắm tay cứ tăng lên piu piu.
Tô Tinh Thần hơi thở phào nhẹ nhõm, lại xấu hổ gãi gãi tai, bị sự không có tiền đồ của mình chọc cho phiền muộn.
Thử nghĩ mà xem, rõ ràng là một người có thể tung hoành ở nông thôn, leo đèo lội suối không chút ngần ngại nào.
Song khi phải đối mặt với rất nhiều người lại phải chịu một loại áp lực vô hình, khiến cậu không thở nổi.
Sợ phạm phải sai lầm, sợ phải phụ lòng người khác, nói chung là sống trong núi vẫn tốt hơn.
Tô Tinh Thần nghĩ như vậy, thoáng nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của Du Phong Hành, trong lòng thầm cảm thấy ấm áp, may còn có ngài Du chính trực đáng yêu, không ngại vất vả dẫn cậu theo, cổ vũ cậu.
Vào lúc cậu sắp từ bỏ hi vọng đối với bản thân, lại lần nữa khơi lên tự tin đối mặt với cuộc sống.
Cho nên nói, chắc chắn đời trước cậu đã có duyên số với ngài Du, cho nên đời này phải chăm sóc nhau cho thật tốt.