Tuy rằng Tô Tinh Thần không biết vì sao Du Phong Hành đột nhiên ôm chặt cậu, thế nhưng với quan hệ của hai người bây giờ, nâng tay ôm lại chắc sẽ không sao.
“Sư huynh, anh sao thế?” Tô Tinh Thần thấp hơn Du Phong Hành cả một cái đầu, cho dù là giơ tay lên, cũng chỉ có thể ôm lấy phần phía trên eo hắn một chút.
Không ngoài dự đoán mà ôm được một thân hình rắn chắc.
“Không có gì.” Du Phong Hành nói, chỉ là hơi thất thố chút thôi.
Phải biết rằng sinh vật như đàn ông khi được ỷ lại, sẽ sinh ra sung sướиɠ theo bản năng.
Chớ nói chi là Tô Tinh Thần trao hắn tình cảm mãnh liệt như vậy, đến mức được ăn cả ngã về không.
“Vậy thì tốt.” Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi: “Anh trách tôi à?”
Bởi vì căng thẳng, nên mấy ngón tay cậu ôm Du Phong Hành không tự chủ mà nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của hắn.
Động tác thấp thỏm nho nhỏ bị Du Phong Hành nhạy bén nhận ra được, sửng sốt một lát, sau đó nói: “Không trách.”
Rồi buông Tô Tinh Thần ra, vỗ vỗ hai má trên khuôn mặt đầy những tâm sự: “Tô ŧıểυ Thần, đừng nghĩ bậy bạ.”
Tô Tinh Thần yên tâm.
Suy nghĩ một chút, còn nở nụ cười thật tươi với sư huynh: “Ừm.”
Ngài Du bị Tô Tinh Thần làm chói mù con mắt thầm nghĩ, ranh con này trông thật giống đóa hoa hướng dương vào thời ban trưa, chỉ cần chút ánh sáng là đã tỏa sáng rực rỡ.
“Nghỉ ngơi chút đi.” Du Phong Hành xách Tô Tinh Thần đến bên ghế sofa.
“Anh không đói bụng à?”
Hai người vì gấp rút lên đường mà cơm trưa cũng chưa kịp ăn.
Tô Tinh Thần để ngài Du lại trong phòng khách uống trà, còn mình đi vào phòng bếp nấu cơm.
“Sao căn nhà này lại có thể như vậy?” Du Phong Hành bưng trà, đi tới bên cạnh Tô Tinh Thần.
“Tôi cũng không biết.” Thanh niên đang bận rộn nói: “Nhà này là ông nội để lại cho cha tôi, sau đó cha tôi lại để lại cho tôi, mà tôi vì nhiều nguyên nhân nên mới quay về ở, sau đó gặp được anh.”
“Nhiều nguyên nhân?”
“Ừm, do cha tôi qua đời mà tôi không thể chấp nhận sự thật, hơn nữa không thích học lắm.” Tô Tinh Thần lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, tự tạo cho mình một hình tượng thanh niên lười học.
Ai không tin thì không tin, chứ sếp Du thì tin.
Hắn nói: “Xem ra không có ai quản nên cậu bắt đầu tự tung tự tác rồi đây.”
Đối với việc này, Tô Tinh Thần lại tặng cho ngài Du một nụ cười mỉm ‘Anh thật là thông minh’.
Mà ngài Du miệng khô lưỡi khô nhấp một miếng trà: “Cậu tập trung nấu cơm đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Thư ký Bùi đáng thương vẫn luôn chờ ngài Du quay về đi làm, kết quả thứ nhận được không phải giám đốc giá đáo, mà là tin tạp nham của giám đốc.
Đúng là buồn cười.
Ông sếp ngàn năm lặng tiếng như một của bọn họ, bỗng nhiên có một ngày lên dòng đầu tiên của hotsearch.
Nội dung rất bạo, bệnh thần kinh.
Đủ để khiến thư ký Bùi cười hết cả một buổi sáng, sang luôn cả buổi trưa.
Nội dung tin lá cải là như vậy, tiêu đề in thật to: Người đứng đầu giới game Du Phong Hành kiêu căng come out, dẫn theo bạn trai xuất hiện tại Tô Châu.
Thân hình cao to anh tuấn trên ảnh quả thật là boss Phong Hành của bọn họ, đang đứng bên cạnh một nam sinh có khuôn mặt tuấn tú thưởng thức phong cảnh.
Vì sao có thể khẳng định nam sinh đó quen biết Du Phong Hành, là vì nam sinh đó đang ngắm phong cảnh, mà sếp của bọn họ đang ngắm cậu.
Chỉ vì một tấm hình như vậy mà dám viết sếp nhà bọn họ come out một cách kiêu căng, đây chẳng phải là muốn chọc thư ký Bùi cùng toàn thể nhân viên Phong Hành cười vỡ bụng à.
Người ngoài không biết Du Phong Hành là hạng người gì, thế những người ở chung sớm chiều như bọn họ chẳng lẽ còn không rõ?
Cho nên thư ký Bùi không xem đó là chuyện to tát, gọi cho ban xã hội xong vẫn luôn do dự có cần phải làm nghiêm trọng đến mức gọi luật sư không.
Sáng nay anh ta gọi cho Du Phong Hành mãi mà không được.
Bây giờ là hai giờ chiều, đối phương cuối cùng cũng chịu gọi lại cho anh.
Thư ký Bùi nói thẳng vào vấn đề: “Sếp, đúng là sáng nay báo có đăng tin lá cải của anh, nhưng chỉ là một tờ báo rác không đáng để ý, hơn nữa nội dung cũng rất vô căn cứ, vậy rồi chúng ta có cần gọi luật sư không?”
“Trên đó viết gì?” Du Phong Hành không trả lời mà hỏi lại.
“Kiêu căng come out.” Thư ký Bùi cười phụt một tiếng: “Ha ha ha ha…” Báo giải trí đúng là khôi hài: “Nhưng mà ŧıểυ thịt tươi(1) đi bên cạnh anh là ai thế? Con nhà họ hàng à?”
Thế cũng không đúng, Du Phong Hành đào đâu ra họ hàng?
Cho dù có cũng là loại họ hàng cả đời không qua lại với nhau.
“Come out?” Du Phong Hành suy nghĩ về ý nghĩa của từ này một lát, nhất thời để lộ biểu cảm không vui: “Trên báo có ảnh chính diện không?”
“Không, chỉ có sườn mặt các anh mà thôi.”
Chẳng qua Du Phong Hành rất dễ phân biệt, người khác nhìn vào cũng biết là hắn.
Còn ŧıểυ thịt tươi kia không phải là nhân vật công chúng, bị chụp mỗi cái sườn mặt chắc không sao, thư ký Bùi thầm nghĩ.
“Gọi đi.”
“Ai?”
“Luật sư.”
Thư ký Bùi vừa nghe được ngữ khí này, liền biết tên viết báo kia chọc phải tổ ong rồi.
“Được.” Anh ta hỏi: “Có phải anh đi Tô Châu về rồi không?”
Boss: “Ừ, nhưng tôi phải đi chỗ khác rồi, tạm thời chưa về được.”
Thư ký Bùi: …
Thư ký Bùi: “Vấn đề cuối cùng, rốt cuộc người đi chơi với anh là ai?”
Anh ta thật sự rất muốn biết.
Thế nhưng đáp án này tạm thời anh ta không thể biết được rồi, bởi vì boss cúp luôn điện thoại của anh.
“Đúng là một thằng cha bốc đồng!”
Come out?
Từ này có ý gì, chỉ cần là người thạo dùng mạng đều sẽ biết, đó là từ để chỉ hành động một người đang che giấu tính hướng của mình công khai mình là gay ra bên ngoài.
Lúc ấy Du Phong Hành bị chụp trộm, thật không ngờ đám phóng viên dám viết xằng bậy như thế.
Nhưng mà viết thế cũng không sao, luật sư vẫn phải gọi như thường.
“Sư huynh, anh không rảnh à?” Tô Tinh Thần cơm nước xong xuôi, theo thói quen thường ngày mà gọt cho Du Phong Hành một đĩa hoa quả.
Người đàn ông kia không trả lời, lười biếng tiếp tục dựa vào sofa, liếc cậu một cái.
“Sư huynh thật là.” Tô Tinh Thần nở nụ cười.
Tự cho là mình đã get được ý của đối phương, chạy qua ngồi cạnh hắn, dùng tăm chọc một miếng, đưa đến bên miệng sư huynh.
“…” Du Phong Hành sửng sốt, híp mắt nhìn miếng hoa quả này, không nghĩ ra được lý do cự tuyệt, bèn vui vẻ ngậm nó vào trong miệng.
Sau khi hắn ăn xong, lại có một miếng nữa đưa tới…
Lúc Du Phong Hành nhìn Tô Tinh Thần, thiện ý trong lòng nhanh chóng bị đào lên, khiến cho hắn không chịu nổi việc ngồi mát ăn bát vàng, cũng nâng tay chọn một miếng đưa tới bên miệng Tô Tinh Thần.
Tô Tinh Thần kinh ngạc, sau đó vui vẻ ăn.
Trong đầu vẫn đang nghĩ, ngài Du ngay cả tự mình ăn hoa quả cũng lười, lại chịu phiền vì cậu, thật đúng là khiến người cảm động.
“Sư huynh, anh có việc bận à?”
“Không bận.”
Tô Tinh Thần vui vẻ, thả chiếc đĩa nhỏ trống không xuống bàn, đưa cho sư huynh một tờ giấy ăn: “Thế anh đừng vội về, chờ trời sáng rồi đi cũng được.”
Vả lại nơi này cái gì cũng có, ngài Du có thể xem như đang ở nhà mình.
“Xót tôi à?” Du Phong Hành ngậm cười hỏi.
“Đúng vậy.” Tô ŧıểυ Thần nói không chút ngượng ngùng.
“Vậy thì nghe cậu.” Du Phong Hành đồng ý.
Sau đó hai người vào trong nhà nghỉ ngơi.
Sau khi Tô Tinh Thần tỉnh giấc, thấy sắc trời đã tối muộn, cậu lập tức nhảy xuống khỏi giường, chạy huỵch huỵch xuống tầng dưới, khiêng thùng nước ra vườn tưới rau.
Thật đáng tiếc.
Qua bảy, tám ngày cậu vắng nhà, đống mầm rau mỏng manh đã bị mặt trời đốt chết khô.
Chỉ còn lại đống dưa chuột đã cắm rễ khá sâu cùng đống ớt đang mọc lên đầy khỏe mạnh.
Điều đáng mừng là, đám dưa chuột đã kết được mấy quả, đủ để làm một bữa thịt xào dưa chuột.
Tô Tinh Thần hái chúng xuống, bỏ vào trong rổ.
Tuy rằng nửa tháng sau phải bỏ hết đống đồ ăn trong vườn, thế nhưng lúc này cậu vẫn cẩn thận cuốc xới đất và làm cỏ như cũ.
Nghĩ đến đã lâu chưa gặp khán giả trong phòng livestream, Tô Tinh Thần không quan tâm có người xem không, lấy di động mở camera rồi gác nó sang bên cạnh vườn rau.
“Đã lâu không gặp.” Tô Tinh Thần cười híp mắt, sau đó lập tức thấy một đống bình luận kèm theo dấu chấm than đầy kinh hãi, hỏi: Vườn rau của anh zai bị gì thế! Sao lại biến thành như vậy?!!
Tô Tinh Thần: …
Tô Tinh Thần cũng rất áy náy, lúng túng cười nói: “Tôi ra ngoài chơi bảy, tám ngày, chúng nó lại biến thành như vậy…”
Nhưng mà không sao: “Bọn chúng vẫn còn cứu được, chỉ cần tưới thêm mấy ngày nữa sẽ lại xanh tươi thôi.”
Khán giả đều biểu thị tin tưởng cậu, trong lòng hơi dễ chịu một chút.
“Tôi muốn báo cho mọi người một tin xấu, đó là hết hè này tôi phải quay về thành phố đi học.” Tô Tinh Thần nói.
Hiển nhiên khán giả rất tò mò hoàn cảnh của cậu, thế nhưng Tô Tinh Thần không nói nhiều, chỉ nói rõ: “Sau đó có thể sẽ chuyên tâm học hành, không có nhiều cơ hội livestream cuộc sống nông thôn cho mọi người xem, nhưng tôi vẫn sẽ luôn đăng video cùng cập nhật tình huống đi học, nếu như vẫn còn có người cảm thấy hứng thú.”
Nói một lúc lâu, Tô Tinh Thần thoáng nhìn qua một đống bình luận hỏi thăm tóc của mình.
Tô Tinh Thần tức giận xoay người đi nhổ cỏ: “Không nói với mọi người nữa.”
Thanh niên streamer nổi giận bận rộn một hồi thì bắt đầu tập trung, không vì việc nhỏ nhặt như đầu học sinh mà phân tán lực chú ý.
Qua không lâu sau, một đôi chân dài xa lạ đột nhiên xông vào phạm vi quay của camera, lập tức khiến khán giả trong phòng livestream lên tinh thần!
Chủ yếu là bởi vì, anh trai streamer đã livestream lâu như vậy, nhưng trong camera của cậu rất hiếm khi xuất hiện người khác.
“Tinh Thần.” Một âm thanh nam tính trầm thấp như ẩn như hiện truyền vào tai khán giả trong phòng livestream, làm cho người ta cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.
Khán giả phòng livestream: Thì ra anh trai streamer tên là Tinh Thần à??
Cũng có khán giả gào thét như vậy: Aaa!! Nhanh ngồi xuống đi, để bọn này chiêm ngưỡng nhan sắc!
Camera lúc này chỉ thu được vóc người của người kia, bởi vì hắn quá cao, cho nên không thể nhìn thấy đầu.
“Sư huynh, anh dậy rồi.” Tô Tinh Thần quay đầu lại nói, làm việc tới mức quên mất mình đang phát sóng trực tiếp.
Chờ tới lúc cậu nhớ tới, Du Phong Hành đã ngồi xổm xuống cạnh cậu rồi.
Cả khuôn mặt xuất hiện trước màn kính camera không sót một cái gì.
Phòng trực tiếp đang ồn ào spam bình luận không hẹn mà cùng dừng lại mấy giây, sau đó không ngoài dự đoán xuất hiện rất nhiều bình luận chấm than cùng biểu cảm!
“Ừ, nhổ cỏ à?” Du Phong Hành ngồi rất gần Tô Tinh Thần, từ xa nhìn lại, mặt hai người dường như tựa sát vào nhau, quan hệ thân mật không cần nói cũng biết.
“Đúng vậy, bắt sâu bắt bọ.” Tô Tinh Thần nói, nghịch ngợm bắt một con sâu lông đưa tới trước mặt ngài Du: “Hahaha, sợ không nào?”
Sếp Du khinh bỉ con sâu vẫn không nhúc nhích.
“Không sợ à.” Tô Tinh Thần xấu hổ ném sâu xuống, nói có chút tiếc nuối: “Nếu có đám gà con ở đây thì tốt rồi.”
Cho chúng thêm đồ ăn!
Nghĩ đến đây, Tô Tinh Thần đột nhiên nhìn thấy di động gần đó, trên mặt là vẻ kinh hoàng: “Đệt…”
Di động vẫn còn đang livestream!
Cậu nhanh chóng chạy tới, không kịp xem phản ứng của khán giả phòng livestream đã tắt camera.
Du Phong Hành không hiểu vì sao, đi qua hỏi: “Sao thế?”
Tô Tinh Thần chột dạ giấu điện thoại đi, quay người lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó bưng rổ dưa chuột bên chân lên đánh trống lảng: “Nhìn này, tối nay chúng ta ăn dưa chuột đó.”
Người đàn ông mắt đầy ngờ vực, nhìn mấy quả dưa chuột nho nhỏ, bất thình lình nói: “Cái quả này trông thật mờ ám.”
Tô Tinh Thần kinh ngạc, hở? Sư huynh đang nói chuyện hài thô tục sao?
Ánh mắt Tô Tinh Thần không tự chủ mà dời xuống, nhìn chằm chằm bên dưới của sư huynh mình.
“Nhìn đâu đấy?” Du Phong Hành phát hiện ra, lập tức nắm lấy hai má sư đệ chỉnh lại tầm mắt cho đúng nơi cậu nên nhìn.
“Haha.” Tô Tinh Thần nở nụ cười vui vẻ, bưng một rổ quả mờ ám tung tăng quay về nhà.
Sếp Du bị sư đệ dùng ánh mắt đùa giỡn có chút trầm mặc thong thả đi theo cậu.
“…”
Hắn đuổi tới, từ phía sau bắt lại thanh niên chơi xấu còn muốn chạy, một tay sờ mó dưa chuột con, một tay mò xuống phần bên dưới.
“Sư huynh!” Tô Tinh Thần nhất thời đứng hình, phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.
Hắn đang làm gì thế!!
“Để tôi xem dưa chuột to hơn hay cậu to hơn.” Du Phong Hành xấu xa nói.
Tô Tinh Thần sợ đến kêu cha gọi mẹ mà giãy dụa, khom người bảo vệ dưa chuột nhỏ của mình: “Anh, sao anh có thể làm như vậy!”
Nhưng mà lực tay của sư huynh lớn quá, kẹp cậu lại so sánh xong mới chịu thả ra.
**********************
Chú thích:
(1) ŧıểυ thịt tươi: Là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
Dưa chuột xào thịt: