Phong cách dân dã vậy luôn?
“Bây giờ em làm việc ở Đại học Hải Thành à?”
Lên xe rồi, Phó Nhạn Minh dựa vào ghế, trông như đã thư giãn hơn nhiều nhưng giọng nói mở đầu vẫn lạnh nhạt.
“Ừm, tôi về Đại học Hải Thành làm luôn sau khi lấy bằng tiến sĩ” Giản Mộc đáp một tiếng, lại cười nói: “Giờ anh là sếp Phó rồi, tinh anh giới thượng lưu đấy.”
“Tôi nhớ hồi cấp ba em học ban xã hội?” Phó Nhạn Minh không tiếp lời khen đó, mà lại đột ngột hỏi một câu.
“Đúng rồi, tôi vốn học khối C mà” Giản Mộc đáp: "Đại học học chuyên ngành Hán ngữ, sau đó làm tiến sĩ cũng theo hướng văn học cổ.”
“Em quan tâm tới ngành vi điện tử và xu hướng phát triển hiện tại của nó?”
Phó Nhạn Minh lại hỏi bằng giọng đều đều: "Hay là, bạn trai em học chuyên ngành này?”
Giản Mộc: “...” Ngay đến cụm từ MEMS cô còn chưa biết nó viết tắt cho cái gì, quan tâm cái nỗi gì chứ. Cô hiểu Phó Nhạn Minh đang muốn dò điều gì. Nhưng nếu cô nói là vào nhầm hội trường thì...
“Bạn trai em học ngành này à?” Không đợi cô mở miệng, Phó Nhạn Minh lại hỏi, lần này chỉ lặp lại nửa câu sau, rõ ràng trọng tâm nằm ở đó.
“Không phải”
Giản Mộc cười khẽ, đáp gọn gàng: "Hiện tại tôi độc thân, không có bạn trai học ngành này.” Không biết có phải cô tưởng tượng không nhưng sau khi nói xong, hình như cậu trợ lý ngồi ghế phụ phía trước đã âm thầm thở phào một hơi.
“Ồ.” Phó Nhạn Minh ồ một tiếng, rồi đột nhiên im bặt.
Giản Mộc vốn nghĩ theo đà câu chuyện này, cô nên hỏi thăm xem anh đã kết hôn chưa hay gì đó, như vậy mới dễ tiếp tục trò chuyện với người có tính cách lạnh nhạt này. Không ngờ Phó Nhạn Minh bỗng tháo kính, cầm trong tay, rồi dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Giản Mộc sợ anh còn thấy mệt trong người, đành nuốt câu hỏi xuống, giữ im lặng. Nhưng rồi cô lại nhận ra, Phó Nhạn Minh nhắm mắt nghỉ ngơi mà người vẫn có chút căng cứng. Vẫn còn khó chịu sao?
“Khụ khụ”
Lúc này, trợ lý ngồi ghế phụ ho mấy tiếng rõ to, rồi lén quay đầu liếc sếp nhà mình, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: Căng thẳng cái gì vậy, anh Phó?
Cậu ta là con trai bà giúp việc nhà họ Phó, lớn lên ở nhà họ Phó, từ nhỏ đã theo sát Phó Nhạn Minh. Ra ngoài thì gọi là sếp Phó, riêng tư thì cứ anh Phó mà gọi.
Cậu quá hiểu con người anh Phó nhà mình. Anh ấy đâu phải kiểu ít nói, ngược lại, thân rồi thì nói chuyện vô cùng xéo xắt.
Anh Phó ít nói, chỉ có ba khả năng:
Một là, không thân.
Hai là, khinh.
Ba là, chán.
Thế nhưng hiện tại, anh Phó lại nằm ngoài ba tình huống ấy, hiếm thấy mà... căng thẳng.
Cậu ta hiểu rõ nhất là, mỗi lần căng thẳng, anh Phó sẽ có một thói quen nhỏ: tháo kính.
Chuyện này hồi nhỏ Phó Nhạn Minh làm suốt nhưng càng lớn thì càng hiếm thấy trừ mấy lần như khi ông cụ nhà họ Phó lâm bệnh nặng hoặc lần đầu tiên ông cụ nhìn thấy “thần thú trấn trạch” kia...
Khi đó, Phó Nhạn Minh mới thực sự căng thẳng như vậy. Hôm nay chỉ gặp cô giáo Giản bên Đại học Hải Thành thôi mà, sao tự dưng anh Phó lại căng thẳng thế?
Nghĩ đến đám “thần thú trấn trạch” bày khắp phòng anh Phó... Trong lòng trợ lý nhỏ như có cả một tuyến đường ruột quấn quanh chín khúc Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Đúng lúc đó, điện thoại của Giản Mộc bất ngờ đổ chuông.
Cô liếc nhìn màn hình, là Tống Viễn Tâm gọi tới Vị “cô” đang làm ở phòng tài vụ Đại học Hải Thành.
Cô không định nghe máy trong xe, dứt khoát tắt luôn.
“Nghe đi." Phó Nhạn Minh lúc này mở mắt nhìn cô: "Không sao, tôi chưa ngủ.”
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Ánh mắt Giản Mộc khẽ xao động, rồi vẫn bấm nghe máy.
“Tiểu Mục à, vừa rồi sao không nghe? Là cô đây” Giọng Tống Viễn Tâm vang lên rất khoa trương, đầy vẻ thân thiết: "Cô với cháu không gần gũi mấy nhưng máu mủ là máu mủ, cô vẫn luôn để tâm đến hai chị em cháu vì chuyện của cháu đấy, cô lo muốn chết.”