Có lẽ là quen với tình trạng của Phó Nhạn Minh nên biết không nghiêm trọng, trợ lý trẻ này không quá hoảng. Giản Mộc để ý thấy, cậu ta nói chuyện xong với nhân viên y tế, thì cứ lâu lâu lại liếc nhìn cô, ánh mắt mỗi lúc một ngạc nhiên, nhìn kiểu gì cũng không giấu được vẻ kinh hãi.
“Nhìn tôi có gì lạ à?” Giản Mộc không nhịn được, nhướng mày khẽ hỏi.
“Ồ ồ, không... không có gì...” Trợ lý có vẻ lúng túng: "Cô, cô Giản nhìn... quen lắm, ừm... rất có khí chất nữ thần.”
Giản Mộc: “...Ồ, cảm ơn.”
Tình hình của Phó Nhạn Minh xem ra đúng là không nghiêm trọng lắm, xe cứu thương còn chưa đến bệnh viện thì anh đã dần hồi tỉnh. Xe cứu thương vừa tới nơi, lãnh đạo bên Đại học Hải Thành theo sát sự việc này cũng đã có mặt.
Sau khi hoàn tất các hạng mục kiểm tra, Phó Nhạn Minh đã hoàn toàn hồi phục tinh thần. Biết anh không sao, đám người phía Đại học Hải Thành cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi ban lãnh đạo nhà trường trao đổi với Phó Nhạn Minh, Giản Mộc không chen vào đứng gần.
Nhưng đợi đến khi người bên Đại học Hải Thành an tâm rời đi, cô vẫn chưa rời bệnh viện.
Thực ra chuyện đã không còn liên quan đến cô nữa nhưng trợ lý nhỏ của Phó Nhạn Minh lại lén gọi cô ra một góc, tha thiết nhờ cô đừng vội đi, nói rằng sếp Phó của bọn họ lát nữa muốn mời bạn học cũ ăn bữa cơm.
Giản Mộc cũng không lấy làm lạ. Dù sao cũng là bạn học cũ, nhiều năm không gặp, lại gặp chuyện thế này, Phó Nhạn Minh muốn nói chuyện riêng với cô mấy câu cũng là lẽ thường.
Chỉ là ánh mắt đầy kích động của cậu trợ lý khi nói chuyện với cô khiến cô hơi khó hiểu: So với ánh nhìn điềm tĩnh của Phó Nhạn Minh sau khi tỉnh táo lại, không biết còn tưởng cậu trợ lý mới là bạn học cũ của cô cơ đấy.
“Cô Giản, bên này bên này” Trợ lý nhỏ sau khi lo xong vài thủ tục trong bệnh viện, tay cầm một đống giấy tờ, cười có phần sốt sắng vẫy tay gọi Giản Mộc: “Xe tới rồi, bên này đi là được.”
Phó Nhạn Minh đứng ngay bên cạnh cậu ta, vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chút xa cách, dè dặt.
“Anh không cần nhập viện theo dõi thêm sao?” Giản Mộc bước lại, lại liếc nhìn sắc mặt Phó Nhạn Minh một lượt: "Ổn chứ?”
Trông anh vẫn hơi yếu.
“Không sao...” Phó Nhạn Minh khẽ gật đầu, vẻ mặt không đổi: "Hôm nay... phiền em phải chạy tới chạy lui vì tôi.”
Vừa nói, anh vừa tháo kính, tùy ý dùng đầu ngón tay khẽ chà lên gọng kính, như thể có gì đó bám vào. Cùng lúc đó, hoa văn chìm nơi cổ tay áo sơ mi được xắn nhẹ cũng khẽ ánh lên dưới ánh sáng, toát ra nét thanh lịch kín đáo.
“Bạn học cũ mà, khách sáo gì...” Giản Mộc bật cười: "Mà cũng trùng hợp thật, không ngờ hôm nay lại gặp anh.” Nói rồi, đầu mày cô hơi nhướng lên, như vô tình mà cố ý.
Phó Nhạn Minh đang thấp thỏm chuyện gì vậy? Nói chuyện với cô mà lại vô thức tránh ánh mắt cô.
“Mời em bữa cơm...” Lúc này, Phó Nhạn Minh mỉm cười, rất lịch thiệp hơi cúi người đưa tay ra hiệu: "Bạn học cũ, mời bên này.”
Lúc lại gần, Giản Mộc mới chú ý đến mùi hương trên người Phó Nhạn Minh. Anh hình như dùng nước hoa. Nhưng kỳ lạ là, mùi này khiến cô thấy quen đến lạ: Rất giống loại thuốc bôi thảo dược cô hay dùng mùa hè hồi cấp ba.
Cô thuộc dạng dễ bị muỗi đốt, làn da nhạy cảm, mà ở làng bên ngoại có ông lang bào chế một loại thuốc chống muỗi kiêm trị ngứa cực kỳ hiệu quả, vừa rẻ lại vừa tốt, mỗi năm hè ông ngoại đều đến xin một chai lớn cho cô dùng.
Nói thật thì mùi đó không hề khó ngửi. Thoang thoảng hương cỏ, lại có chút đắng nhẹ đặc trưng của thuốc bắc, ngửi vào cảm giác khá tươi mát, tuy không thể so với những loại nước hoa nổi tiếng nhưng cũng không đến nỗi kém cạnh.
Lên xe Phó Nhạn Minh, mùi ấy càng rõ. Rất hiển nhiên, cả nước hoa trong xe anh cũng là loại này. Đây là mốt nước hoa hàng hiệu mới à?