Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 50

Trước Sau

break

Hôm nay là sinh nhật em trai cô. Cô đã đặt trước một chiếc đồng hồ trên mạng, hơn hai ngàn tệ, kiểu dáng đơn giản, là đồng hồ cơ, nhìn rất ngầu.

“Ơ...” Giản Duệ kinh ngạc trợn mắt: “Cái này... chị, thật sự không cần... đừng tốn tiền cho em nữa mà ”

“Mua từ một tháng trước rồi.”

Giản Mộc nói: “Thích không? Mà có muốn trả lại cũng không được đâu đấy.”

Giản Duệ đỏ mắt, mở ra xem rồi vui vẻ đeo ngay lên tay, vung tay mấy cái: “Tuyệt vời luôn!” Mẹ nhìn hai chị em tương tác với nhau, mỉm cười lau mắt.

“Chị còn đặt cả bánh sinh nhật nhỏ nữa.” Giản Mộc cười: “Tối nay ăn cơm xong sẽ mang ra.”

“Tối ăn ở đâu? Tiểu Mộc, giúp mẹ xem cái này." Mẹ như chợt nhớ ra gì đó, mở vali, ra hiệu Giản Mộc qua xem: "Tối nay mẹ mặc bộ này được không?”

Vừa nói vừa lấy ra một bộ đồ được gói trong túi giấy. Giản Mộc nhìn một cái, vẫn là bộ đồ công sở dạng váy mà cô mua cho mẹ năm ngoái, lúc đó mất mấy ngàn tệ. Mẹ biết giá thì xót tiền, mãi chưa nỡ mặc.

“Cái này hơi mỏng đó mẹ." Giản Mộc vội nói: "Mình là người nhà thôi mà, không cần cầu kỳ quá đâu ”

Bộ này là kiểu thu đông mỏng, hợp mặc vào đầu xuân hoặc đầu thu, giờ mặc hơi lành lạnh. Tối nay địa điểm là nhà hàng tầng thượng khách sạn Phù Đảo mà Phó Nhạn Minh đã đặt trước, nghe nói có sân hiên ngoài trời rất lãng mạn và sang trọng. Đã là sân ngoài trời thì cô sợ mẹ mặc thế sẽ lạnh.

“Không được.” Mẹ kiên quyết: “Lạnh chút cũng không sao, mẹ không sợ lạnh. Lần đầu gặp mặt, không thể ăn mặc qua loa. Nhà mình điều kiện có hạn nhưng thái độ phải chỉn chu.”

“Không sao chị." Giản Duệ cười nói: "Em cũng mang theo một bộ vest rồi, tối nay tụi mình thay đồ hết khách sạn sang trọng vậy, chắc chắn có điều chỉnh nhiệt độ, không lo lạnh đâu.”

Giản Mộc không cản nổi, đành chịu. Chợt nhớ đến lời Phó Nhạn Minh nói tối qua trong phòng thay đồ, cô không nhịn được khẽ mỉm cười.

...

Cuối thu chớm đông, ban ngày ở Hải Thành cũng ngắn hẳn lại.

“Trời ơi anh Phó."

Trong xe của Phó Nhạn Minh, Tề Nhạc Nham cảm thấy hôm nay chắc anh Phó nhà mình uống nhầm thuốc gì đó rồi: "Bộ này anh mặc không chê vào đâu được, tuyệt đối đỉnh cao hàng hiệu cao cấp, đến minh tinh đi thảm đỏ cũng chưa chắc có bộ này, mặc lên đỉnh chóp luôn.”

Chiều nay anh Phó đã thử không biết bao nhiêu bộ vest, theo mắt nhìn của cậu ta thì bộ nào mặc lên cũng đẹp xuất sắc. Cho dù là tham dự sự kiện thương mại quan trọng nhất cũng chưa thấy anh Phó chuẩn bị cầu kỳ đến vậy.

Đừng nói là gặp mẹ vợ, có khi gặp Tổng thống người ngoài hành tinh còn đủ chuẩn. Đến khách sạn Phù Đảo, Phó Nhạn Minh xuống xe. Tề Nhạc Nham định đi theo làm trợ lý nhưng bị Phó Nhạn Minh ngăn lại, nói mang theo người ngoài không tiện.

Lần đầu tiên được “thăng chức” làm “người ngoài” bên cạnh Phó Nhạn Minh, Tề Nhạc Nham tức mà không biết nói gì.

“Không thể thất lễ được.”

Phó Nhạn Minh lại gỡ kính, lau thêm mấy lần, giọng chậm rãi: “Hộp quà gặp mặt, đưa tôi ”

Tề Nhạc Nham thầm tặc lưỡi: anh Phó rõ ràng lại căng thẳng rồi. Cái mắt kính này mà lau thêm chắc mòn mất thôi?

Nhưng cậu ta cũng không lo cho Phó tổng nhà mình. Phó tổng nhà anh ấy, trên thương trường thì ăn nói lưu loát, không gì cản nổi, có căng thẳng khi gặp mẹ vợ một chút cũng là chuyện thường tình.

Quan trọng nhất là, cậu ra yên tâm về môi trường của khách sạn Phù Đảo.

Không có cảnh bẩn thỉu như chuột bọ chạy loạn điều mà anh Phó nhà anh dị ứng nhất, món ăn đã đặt trước cũng không hề có thứ gì nhìn như kem bị quết bừa ra đầy hỗn loạn...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc