Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 49

Trước Sau

break

“Ký túc xá?” Giản Mộc hơi cau mày: "Mấy người một phòng?”

“Năm người một phòng." Giản Duệ vội đáp: "Cũng tốt lắm rồi, chị à, thật đấy, hai phòng chung một nhà vệ sinh luôn, khá tiện.”

“Còn Chu Chu?” Giản Mộc hỏi ngay.

“Cô ấy ở chung với người khác, bên đó có trợ cấp thuê nhà, họ... mười người ở chung." Giản Duệ vội nói thêm: "Mới đến Hải Thành, có chỗ ở là tốt rồi chị yên tâm, tụi em mới bắt đầu thôi, chờ ổn định rồi sẽ tính tiếp ”

Cậu muốn tiết kiệm, còn phải trả nợ cho chị gái, cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm.

“Cứ để nó từ từ phấn đấu." Mẹ họ nói bên cạnh: "Chỉ cần chịu khó, rồi mọi thứ cũng sẽ tốt lên thôi sau này làm việc phải cẩn thận hơn. Phải đối xử tốt với Chu Chu, con gái như nó là con vớ được phúc lớn đấy.”

Giản Duệ gật đầu lia lịa.

“Không nói chuyện đó nữa." Mẹ cô vừa ăn trái cây vừa nhìn sang Giản Mộc hỏi: "Nào, nói mẹ nghe, con thích nó ở điểm nào? Thấy cái gì ở nó?”

“Thấy cái gì à...” Giản Mộc mới nói được nửa câu đã bật cười.

“Cười cái gì?” Mẹ cô thấy con gái cười như thế, ánh mắt căng thẳng lúc trước cũng tan biến hết: "Thì nói đi chứ.”

Bà là người từng trải, chỉ nhìn nụ cười kia kiểu cười của con gái khi được ăn miếng thịt yêu thích là biết con mình thực sự vui vẻ với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này.

“Đẹp trai." Giản Mộc khẽ cong môi: "Dáng người cũng đẹp.”

Mẹ: “...”

Giản Duệ: “...”

“Trời đất." Mẹ cô tỉnh lại, vỗ tay con gái một cái: "Con còn kén khoản đó nữa à?”

“Sao lại không kén?” Giản Mộc cười: "Nhìn vô thấy ngon miệng hơn.”

“Chị em đúng là...” Giản Duệ nghe đến mức không chịu nổi: "Mẹ, trước kia con tìm người yêu, mẹ suốt ngày nói đừng coi trọng ngoại hình, phải nhìn vào nhân phẩm giờ mẹ nói thử coi chị con xem nào.”

“Chị con giống con chắc?” Mẹ phản ứng rất nhanh, liếc Giản Duệ một cái rồi nói: “Chị con có tính toán của riêng nó!”

Giản Duệ: “...” Muốn phản bác gì đó nhưng nghĩ đến mấy chuyện mình từng làm chẳng đâu vào đâu, đành nghẹn họng nuốt xuống.

“À đúng rồi, chị...” Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Giản Duệ hơi lo lắng nhỏ giọng dò hỏi: “Cái gã Hạ Vũ Phong kia... thật sự đang quen với người kia à?”

“Ai cơ?” Mẹ lập tức hỏi.

“Tống Gia Mật.”

Biết mẹ không thật sự dễ xúc động nữa, Giản Mộc cũng thoải mái thẳng thắn hơn hẳn: “Hạ Vũ Phong với Tống Gia Mật sắp cưới rồi, nghe bảo Tống Gia Mật có bầu rồi.”

Sắc mặt mẹ chợt lạnh, hừ một tiếng: “Chia tay với cái họ Hạ đó là đúng rồi, lúc trước nhìn còn ra dáng, biết lễ độ. Thế mà sau này, cái họ Hạ ấy gọi điện cho mẹ mấy lần, muốn mẹ nhượng bộ, làm lành với Tống Viễn An để con có thể gả đi từ nhà họ Tống ”

“Gì cơ?” Lần này đến lượt Giản Mộc sốc: “Mẹ, sao trước giờ mẹ không nói gì với con?”

“Cậu ta nói vòng vo cũng là vì muốn tốt cho con thôi." Mẹ giải thích: "Ý cậu ta là, để người ta biết con là người Hải Thành thì cả người nhà bên đó, họ hàng bạn bè, đồng nghiệp gì cũng sẽ nhìn con bằng con mắt khác ”

Giản Mộc khẽ cười lạnh. Hạ Vũ Phong đúng là... tâm tư sâu xa thật. Muốn dùng đủ mọi chi tiết nhỏ để đè đầu cô, kéo cô vào thế giới của anh ta.

“Cái loại người này đúng là thâm hiểm." Giản Duệ phản ứng kịp cũng thấy bất ngờ: "Trước đây hoàn toàn không nhìn ra anh ta là kiểu người như thế...”

Lúc nghe tin chị chia tay Hạ Vũ Phong, cậu còn thấy tiếc thay cho chị, dù gì cũng từng gặp anh ta mấy lần, cảm thấy người này điều kiện rất ổn. Cậu cứ nghĩ chắc do ngoại cảnh gì đó, chị mới buộc phải chia tay. Giờ thì chỉ thấy chia là đúng.

“Không nói chuyện này nữa.” Giản Mộc xoa đầu Giản Duệ: “Sinh nhật vui vẻ, này, quà sinh nhật của em đây.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc