“Mẹ và em trai em... mai đến à?” Phó Nhạn Minh như thể nhẩm lại một cách máy móc, tháo kính ra, cầm trong tay lau qua.
“Ừ, tàu cao tốc hơn hai giờ chiều sẽ tới." Giản Mộc nhìn anh: "Mẹ em nghe tin em kết hôn, sốt ruột đến mức không chờ nổi một ngày... tối mai ”
“Anh sắp xếp." Nghe ra sự khó xử trong lời cô, Phó Nhạn Minh lập tức nói: "Có hai phương án, em xem cái nào ổn hơn?”
“Gì cơ?” Giản Mộc nhìn anh.
“Một là, tối mai bố mẹ hai bên gặp nhau, ông anh và mẹ, em trai em cùng ăn cơm." Phó Nhạn Minh ngập ngừng rồi nói tiếp: "Hai là, nếu em chưa muốn như vậy thì tối mai chỉ gặp mẹ và em trai em riêng em thấy sao cũng được, anh theo ý em.”
“Tôi nghĩ thế này." Giản Mộc nói thẳng: "Tình trạng tinh thần của mẹ tôi còn chưa ổn định, để hai bên gặp nhau lúc này hơi vội vàng tôi muốn chiều mai anh cùng tôi đến đón mẹ và em trai, sắp xếp cho họ ổn thỏa rồi tối mình đến nhà ông anh ăn cơm, hôm sau mình ở bên mẹ và em trai ”
“Không được." Phó Nhạn Minh lập tức bác bỏ: "Mẹ em vất vả từ xa đến Hải Thành, bữa cơm đầu tiên ở đây sao có thể không ăn cùng chúng ta.” Thấy Giản Mộc còn định giải thích, anh nói tiếp: “Còn chuyện bên ông của anh, em yên tâm, anh có một vạn lý do đầy đủ và chính đáng để khiến ông cảm động và chấp nhận việc mình dời lịch gặp.”
Giản Mộc: “...Ổn không đấy?”
“Anh nói chuyện giỏi mà." Phó Nhạn Minh nói nhẹ nhàng: "Yên tâm đi.”
Nói là bảo cô yên tâm nhưng sắc mặt anh vẫn hơi căng. Kính trong tay bị ngón tay anh miết đến mức Giản Mộc có cảm giác như sắp bị mài mỏng đi vài phần.
“Nhạn Minh, anh đang căng thẳng à?” Giản Mộc rốt cuộc cũng hỏi, cô nhạy cảm nhận ra được sự bất an mà anh đang cố che giấu.
“Ừ." Phó Nhạn Minh khẽ đáp: "Anh có rất nhiều... rất nhiều khuyết điểm.” Anh cười khẽ, đầy tự giễu: “Bản thân anh thì không để tâm, hơn nữa cũng đủ tự tin để không ai dám nghi ngờ mấy khuyết điểm ấy. Nhưng...” Anh ngừng lại, ánh mắt chạm vào mắt Giản Mộc: "Nhưng mẹ em, em trai em không phải người ngoài.”
“Ai mà chẳng có khuyết điểm." Giản Mộc không ngờ anh lại nghĩ như vậy, bật cười: "Tôi cũng đầy khuyết điểm đây này, có gì phải căng thẳng? Người ngoài hay người nhà, ai muốn soi thì cứ soi, mình cứ sống tốt là được.”
“Nếu mẹ em không thích anh thì sao?” Phó Nhạn Minh nhìn vào mắt cô, hỏi lại: "Em sẽ vì vậy mà bớt thích anh không?”
“Không đâu." Giản Mộc mỉm cười: "Tôi có chính kiến của mình.” Từ nhỏ cô đã là kiểu người có chủ kiến. Cô thậm chí thấy câu hỏi này của Phó Nhạn Minh có hơi trẻ con nhưng thấy anh vừa dịu xuống đôi chút nên cũng không nói gì thêm.
“Em đã nói vậy rồi." Phó Nhạn Minh cầm lấy cổ tay cô, nở nụ cười: "Đi theo anh ”
Anh kéo cô vào phòng thay đồ. Ba mặt tường đều là tủ, hai mặt dành cho đồ của Giản Mộc, còn lại là tủ quần áo của anh.
“Em xem đi." Phó Nhạn Minh mở tủ đồ ra, ra hiệu cho cô nhìn: "Em thấy anh mặc bộ nào là ổn nhất? Nếu không ổn, anh bảo Tiểu Nhạc đi mua ”
“Bộ nào cũng được mà." Giản Mộc thật lòng nói: "Bình thường anh mặc đã rất đẹp rồi, kiểu như ‘tuấn mỹ như ngọc, phong thái kiêu kỳ’ ấy, cần gì phải chọn lại ” Nói đến đây cô bỗng ngừng lại, thấy tai Phó Nhạn Minh hơi đỏ lên, khóe môi cô mím lại nhưng đáy mắt lại thoáng ý cười ngạc nhiên.
Phó Nhạn Minh mà cũng biết thẹn thùng à? Thật sự hơi ngoài dự liệu của cô đấy.
“Em viết mấy anh tổng tài trong truyện cũng kiểu này à?” Phó Nhạn Minh như muốn tránh ánh mắt cô nhưng lại không nhịn được mà liếc nhìn sang.