“Mẹ sắp tới à?”
Giản Mộc lập tức bật dậy: "Mai tới luôn?”
“Mẹ không gặp người đó chắc chắn không yên tâm.”
Giản Duệ nghiêm túc nói: "Em cũng muốn gặp thử xem sao.”
Giản Mộc im lặng, nói thật thì, nghe mẹ sắp đến, cô cũng hơi căng. Quả thật, lần này cưới hơi đột ngột thật. Với tính cách của mẹ, chắc chắn sẽ hỏi han kỹ càng về tình hình của Phó Nhạn Minh. Mà nếu hỏi đến cô, chắc chắn sẽ phát hiện ra hai người... chưa thân đến vậy.
Nhưng chuyện đó cô cũng không quá lo, chẳng hiểu sao cô lại tin Phó Nhạn Minh sẽ ứng biến rất ổn. Cái cô lo là mẹ đôi khi không kiểm soát được cảm xúc. Từ nhỏ, cô đã từng chứng kiến cảnh mẹ phát điên tay vung chổi lớn, không phân biệt người nhà hay người ngoài, cứ thế đánh mắng loạn xạ. Người ngoài còn đồn đại rằng mẹ cô là “bà điên”.
Trước kia, khi Tống Viễn An biết cô đang ở Hải Thành, lần đầu gọi điện về nhà, cô cũng từng thấy mẹ mình phát cuồng, la hét đến mức khiến Tống Viễn An bên kia đầu dây sợ đến nỗi từ đó về sau, mỗi lần gọi điện đều dè dặt cẩn trọng.
Lần này họ đến đây, chắc chắn Tống Viễn An đã báo tin. Nếu đi gặp mẹ... Giản Mộc thật sự lo mẹ sẽ bị kích động lần nữa. Còn một chuyện nữa cô đã hứa với Phó Nhạn Minh rằng ngày mai sẽ cùng anh về nhà ông nội... Nếu Giản Duệ và mẹ đến, cô chắc chắn không thể đi cùng được.
“Chị, chị?” Thấy Giản Mộc mãi không lên tiếng, Giản Duệ vừa mới thả lỏng một chút lại căng thẳng trở lại: “Chị sợ bọn em... gặp người đó à?”
“Không phải." Giản Mộc trầm ngâm nói: "Em với mẹ đổi vé sang ngày kia được không? Ngày kia hãy đến đây?”
“Chắc không được rồi...” Giản Duệ hạ giọng: "Lúc nãy mẹ còn kéo vali đòi ra bến chờ xe... Nếu không phải hôm nay hết vé đi Hải Thành thì mẹ đã đến từ sớm. Đêm qua mẹ không ngủ...” Cậu vội vàng nói thêm: “Chị, chị có việc gì thì cứ làm trước đi, mai bọn em đến Hải Thành rồi tự tìm chỗ nghỉ.”
“Vậy cũng được." Giản Mộc thầm chửi nhà họ Tống một câu nhưng vẫn gật đầu: “Mai chị chờ em và mẹ trên đường nhớ cẩn thận, mẹ bị đau lưng, em phải chăm sóc cho tử tế.”
Không để mẹ tận mắt gặp được Phó Nhạn Minh, rõ ràng mẹ sẽ chẳng thể yên tâm. Sau khi bảo Giản Duệ chụp ảnh vé xe gửi qua, Giản Mộc chuẩn bị tắt video call.
“Chị!” Giản Duệ bỗng trợn to mắt, hốt hoảng hỏi: “Miệng chị bị sao thế?”
Giản Mộc: “...Ăn lẩu hải sản bị càng cua đâm trúng.”
“Trời ạ." Giản Duệ thở dài bất lực: "Chị ăn uống không thể cẩn thận chút à? Có đau không?”
“Đau." Giản Mộc liếc cậu một cái: "Làm sao? Muốn thổi cho chị à?” Nói xong, mặc kệ ánh mắt bất đắc dĩ của Giản Duệ, cô tắt luôn video. Tắt video xong, cô mở ảnh vé xe ra xem. Tàu cao tốc đến Hải Thành là khoảng hơn hai giờ chiều mai.
Giản Mộc lại bắt đầu lên mạng tìm khách sạn phù hợp. Căn hộ hiện tại chỉ có một phòng ngủ. Nếu chỉ có một mình cô, đổi lại là căn hộ nhỏ trước đây, mẹ và Giản Duệ đến, trải đệm nằm đất cũng chẳng ai than phiền hay nghĩ tới chuyện thuê khách sạn. Cả nhà sống thoải mái, không khách sáo cũng chẳng kén chọn, ai cũng ngại tiêu những khoản tiền không cần thiết. Nhưng lần này thì phải thuê khách sạn thật.
“Em đang bận à?” Khi Giản Mộc đang lướt tìm khách sạn, giọng Phó Nhạn Minh vang lên từ cửa. Cô quay đầu lại, thấy anh đã thay đồ ở nhà, tóc vừa sấy khô nửa chừng vẫn còn hơi ẩm, vài lọn rũ xuống. Trông anh lúc này gần gũi hơn hẳn so với dáng vẻ xa cách, lạnh nhạt thường thấy trước mặt người ngoài.
“Mẹ tôi và em trai tôi mai sẽ đến." Giản Mộc giải thích: "Chắc là nhà họ Tống nói với họ rồi ơ, sao thế?” Chưa nói xong, cô đã thấy Phó Nhạn Minh khựng lại.