Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 27

Trước Sau

break

Nghe tiếng hô hấp đều đều của Giản Mộc, Phó Nhạn Minh không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm bóng nghiêng của cô trong bóng tối.

“Anh có thể cho em cả bầu trời, đừng chia tay...” Anh nhẹ giọng nói, như tự lẩm bẩm: “Nhưng anh... Giản Mộc, em có thể cho anh một cái lồng không?”

Giản Mộc ngủ say như chết, không phản ứng gì. Một lúc sau, Phó Nhạn Minh khẽ dịch sát lại Giản Mộc, cả hai đều mặc đồ ngủ. Nhưng đồ ngủ rất mỏng, nằm sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng hòa quyện.

Phó Nhạn Minh chỉ cảm thấy có một thứ nhiệt độ xa lạ chưa từng có, đang từ từ xâm chiếm từng đường gân thớ thịt anh. Anh đột nhiên run lên dữ dội, như thể vị thần xa vời mà anh khát khao bao lâu nay bỗng nhiên giáng lâm, châm ngòi cho huyết mạch u tối bẩn thỉu trong anh bùng cháy.

Giản Mộc trong cơn mê ngủ lật người, chân dài vô tư vắt thẳng lên người Phó Nhạn Minh. Phó Nhạn Minh cả người cứng đờ, suýt nữa bật dậy. Chưa kịp hoàn hồn thì tay của Giản Mộc cũng vô thức vươn qua, giống như ôm gối, cuộn anh lại như bạch tuộc.

Phó Nhạn Minh: “...” Cảm nhận cơ thể bị Giản Mộc quấn chặt lấy, môi anh khẽ cong lên trong bóng tối, cơn run kỳ lạ trong người dần dịu xuống, anh khẽ thở phào một hơi:

Cái cảm giác bị Giản Mộc "nhốt" trong cái lồng kia, lại khiến anh thấy an ổn chưa từng có. Lần này, anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

...

Giản Mộc tỉnh dậy, mở mắt liền thấy giấy dán tường xa lạ. Mất vài giây ngơ ngác mới nhớ ra tối qua mình ngủ ở chỗ Phó Nhạn Minh. Cô quay đầu nhìn sang thì thấy bên giường trống không, không biết anh đã rời giường từ bao giờ.

Cô cầm điện thoại lên, đã hơn chín giờ sáng. Giấc ngủ này thật sâu, tối qua còn quên chỉnh báo thức. Sáng nay cô không có tiết, chiều mới có hai tiết chuyên ngành tự chọn, cũng không vội.

Thói quen đầu tiên sau khi tỉnh dậy là mở link tác phẩm mình đăng, xem phản hồi bài đăng tối qua. Sau đó mở email, lướt qua vài chi tiết trao đổi bản thảo mới từ bên “chủ kim” đặt hàng bản quyền, rồi mới đặt điện thoại xuống và rời giường.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Giản Mộc đi một vòng trong nhà, không thấy bóng dáng Phó Nhạn Minh đâu cả.

Điện thoại reo lên.

Phó Nhạn Minh gửi tin nhắn đến: “Bữa sáng ở trong bếp, dậy thì tự hâm lại mà ăn. Nếu thấy trong nhà có gì cần người làm, đây là số điện thoại cô giúp việc, em gọi cho chị ấy.”

Giản Mộc nhắn lại một chữ: “Được.”

Chưa bao lâu, Phó Nhạn Minh gọi qua bằng cuộc gọi thoại.

“Dậy rồi à?”

Vừa bắt máy, Phó Nhạn Minh đã lên tiếng: “Đồ bên em chưa cần dọn vội, sáng nay anh bận. Chiều em học xong, anh qua dọn cùng em.”

Nói rồi lại bảo: “Gửi anh thời khóa biểu của em đi, để tránh gọi nhầm lúc em đang học.”

Giản Mộc đáp một tiếng, mở album ảnh trong máy, tìm ảnh chụp thời khóa biểu học kỳ này gửi cho anh.

“Lúc học tôi để điện thoại chế độ im lặng." Gửi xong cô cười cười: “Anh có gọi cũng không làm phiền được tôi đâu, có điều tôi cũng không nghe được thôi À, lịch của anh thì sao? Có giờ nào không tiện bị làm phiền không?”

Dù sao đang ở nhờ nhà anh, cô cũng muốn rõ liệu có thời điểm nào đặc biệt cần giữ yên lặng hay không.

“Lúc nào cũng được.” Giọng Phó Nhạn Minh khẽ cười: “Không có khoảng thời gian nào mà anh không thể bị em làm phiền cả.”

Giản Mộc cầm điện thoại, mấp máy môi nhưng không nói gì.

“Sao vậy?” Không nghe thấy cô nói, bên kia Phó Nhạn Minh có vẻ hơi nghi hoặc: “Sao đột nhiên im lặng rồi?”

“Phó Nhạn Minh." Giản Mộc nghiêm túc hỏi lại: “Tối qua anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh từng có bạn gái chưa?”

Cô không chịu thiệt, hỏi là phải đòi hỏi lại.

“Chưa.” Phó Nhạn Minh trả lời dứt khoát.

Nghe bên kia của Phó Nhạn Minh có tiếng người nói chuyện, Giản Mộc không hỏi thêm nữa, nói vài câu rồi tắt cuộc gọi. Giữa cô và Phó Nhạn Minh cách nhau quá nhiều, không phải vài câu là có thể làm rõ mọi chuyện.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc