Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 26

Trước Sau

break

Giản Mộc quay đầu nhìn Phó Nhạn Minh đang nằm cạnh, dưới ánh sáng lờ mờ, cô bỗng có cảm giác như đang mơ, không chân thực. Cô và Phó Nhạn Minh... lại nằm cùng một giường? Giường rất lớn nhưng sau khi cả hai nằm xuống, có lẽ vì gối kê sát nhau nên cô chỉ cảm thấy mình gần như đang dán vào anh.

Nhiệt độ cơ thể anh, cô cảm nhận rất rõ ràng. Ở khoảng cách này, dù ánh sáng mờ mờ, cô vẫn có thể nhìn thấy gương mặt anh, cùng những đường nét không rõ ràng lắm...

“Tắt hết đi." Giản Mộc lập tức nói: "Tôi quen ngủ trong bóng tối.”

Phó Nhạn Minh không phản đối, lấy điều khiển đèn ra, tắt luôn đèn trang trí ở góc. Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối hoàn toàn. Tiếng thở của hai người, trong không gian đen kịt này, như càng rõ rệt hơn. Giản Mộc theo phản xạ muốn nín thở.

“Giản Mộc." Trong bóng tối, Phó Nhạn Minh bỗng mở miệng, giọng không rõ cảm xúc nhưng hỏi rất thẳng: “Em từng ngủ với đàn ông khác chưa?”

“Chưa." Giản Mộc đáp gọn lỏn, rồi hỏi ngược lại: "Công bằng thì tôi cũng hỏi lại, anh từng ngủ với phụ nữ chưa?”

“Chưa.” Phó Nhạn Minh đáp rất yên tĩnh.

Cả hai đều im bặt. Đều là người hai bảy hai tám, gần ba mươi rồi, ở tuổi này mà còn là “tay trắng”, hình như ai cũng không có tư cách cười người khác.

Giọng Phó Nhạn Minh nhỏ và chậm: “Em từng có bạn trai chứ?”

“Từng." Giản Mộc cũng lười biếng đáp trong bóng tối: "Mới chia tay không lâu, quen nhau hai ba năm, không thành còn anh, từng có bạn gái chưa?”

Chiếc giường này rất thoải mái, nằm được một lúc, cơn buồn ngủ đã kéo đến. Trong bóng tối, Phó Nhạn Minh không trả lời.

“Hử?” Giản Mộc thử dò hỏi: "Hỏi anh đấy, anh thì sao?”

Thấy Phó Nhạn Minh vẫn không có động tĩnh, cô lẩm bẩm: "Ngủ rồi à? Nhanh vậy...”

Trong bóng tối, Phó Nhạn Minh vẫn không lên tiếng.

Giản Mộc chờ một lúc, Phó Nhạn Minh vẫn không có động tĩnh gì. Cơn buồn ngủ mỗi lúc một nặng, cô quay người, đưa lưng về phía anh, chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, Phó Nhạn Minh chầm chậm mở mắt.

Tất nhiên anh chưa ngủ.

Từ sau chuyện năm đó, giấc ngủ đối với anh vẫn luôn là vấn đề nan giải. Mỗi đêm đều rất khó chợp mắt. Đã từng thử đủ mọi phương pháp điều trị nhưng vẫn không trị dứt được. Về sau, thử qua vô số cách, thứ duy nhất giúp anh dễ ngủ hơn chính là những con “thần thú trấn trạch” do anh tự tay nặn mẫu rồi in 3D.

Nhưng đêm nay về ngủ ở căn nhà này, anh lại không mang theo con nào, hơn nữa còn là trong môi trường anh ghét nhất: bóng tối tuyệt đối.

Thế nhưng bên cạnh lại đang nằm một người thật bằng xương bằng thịt...

Phó Nhạn Minh hô hấp trở nên nặng nề hơn, mắt không chớp nhìn về phía người đang nằm cạnh trong bóng đêm.

Lúc nãy những gì Giản Mộc hỏi, anh đều nghe thấy nhưng không muốn trả lời: Cô từng yêu, cuối cùng không thành, đã chia tay.

Chia tay rồi

Đã từng chia tay bạn trai đầu tiên, thì cũng có thể chia tay người thứ hai. Đã chia tay bạn trai, thì cũng có thể ly hôn chồng. Dù có cưới chớp nhoáng thì nếu cô muốn chia, có lẽ cũng sẽ chớp nhoáng mà ly dị. Tờ giấy đỏ không phải là vạn năng.

Phó Nhạn Minh đưa tay kéo Giản Mộc đang quay lưng lại, xoay người cô về phía mình.

“Giản Mộc?” Anh gọi một tiếng, giọng trầm xuống: “Em với hắn ta vì sao lại chia tay vậy?”

Giản Mộc vừa mới thiếp đi, tuy chưa ngủ sâu nhưng vẫn còn ngái ngủ, bị anh kéo một cái thì lơ mơ tỉnh dậy, giọng nghèn nghẹt vì buồn ngủ: “...Gì cơ?”

“Vì sao em với hắn chia tay?”

Phó Nhạn Minh thân hình hơi căng cứng nhưng giọng vẫn vững vàng.

“Không hợp.” Giản Mộc lí nhí đáp: "Tôi cứ tưởng yêu nhau là sẽ cho nhau bầu trời riêng, ai ngờ... thứ hắn chuẩn bị lại là cái lồng... Không hợp nhau, không cùng đường.”

Cô buồn ngủ quá, nói chuyện cứ như nói mớ, câu được câu chăng, phát âm cũng không rõ ràng.

Nói xong cô còn cố chống lại cơn buồn ngủ, định tỉnh táo thêm chút để tiếp tục nói chuyện với Phó Nhạn Minh, vì hình như anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô. Nhưng Phó Nhạn Minh mới yên lặng được một thoáng, cô đã lại chìm vào giấc ngủ sâu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc