“Cốc cốc.”
Lúc này có tiếng gõ nhẹ ở cửa. Giản Mộc ngoảnh đầu lại, thấy Phó Nhạn Minh đang dựa hờ bên khung cửa, tay cầm cốc nước, trong mắt ánh lên ý cười nhè nhẹ.
“Đưa em cốc nước." Phó Nhạn Minh giơ cốc trong tay lên, rồi đặt lên bàn: "Cháo trứng bắc thảo lúc nãy có vẻ hơi mặn, nhớ uống nước kẻo bị nóng.”
“Cái bàn này thật sự đỉnh." Giản Mộc gõ nhẹ lên mặt bàn: "Còn cái phòng này nữa tủ sách đầy như thế này...”
“Hôm nay gọi người đi mua cả đống về đấy." Phó Nhạn Minh nói thật: "Cổ điển Trung Quốc, văn học nước ngoài, phê bình văn học, đủ kiểu linh tinh, lấy từ danh sách sách tham khảo của thư viện Văn học Đại học Hải Thành. Làm gấp nên chưa đầy đủ, sau này em muốn mua thêm gì thì cứ nói.”
Giản Mộc: “...”Cô không biết nói gì luôn.
“Chắc em làm xong cũng muộn." Nghĩ một chút, cô nhìn Phó Nhạn Minh: "Anh mệt thì ngủ sớm đi, có gì... để mai nói tiếp nhé?”
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng cô cũng đầy nghi hoặc nhưng việc nối tiếp việc, lại còn gấp chạy bài, đành phải tạm thời gác lại.
“Không sao, anh cũng còn việc phải xử lý." Phó Nhạn Minh cười: "Khi nào em xong thì gọi anh.”
Giản Mộc gật đầu: “Được, em làm xong sẽ qua phòng anh.”
Lúc nói những lời này, cô cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Thật ra, hôm nay quá nhiều chuyện bất ngờ, khiến thần kinh cô gần như tê dại rồi. Đợi Phó Nhạn Minh rời đi, Giản Mộc lập tức dồn toàn tâm toàn ý vào công việc.
Con đường viết lách của cô rất rộng, nhiều năm qua cô như một con ngựa hoang, xông pha đủ các thể loại, tự mở ra không ít lối đi. Viết sách in, viết mạng, thậm chí còn cộng tác với một số nhóm biên kịch... Làm đến kiệt sức, cộng thêm chút may mắn bán được vài bản quyền nhỏ cho phim ảnh, cô mới đủ tiền mua được căn hộ nhỏ kia.
Nhưng vì chuyện của em trai, cô coi như một đêm quay về vạch xuất phát.
Không liều thì biết làm sao?
Nghĩ tới đây, cô khẽ cau mày, gạt hết tạp niệm, mở tài liệu bắt đầu làm việc. Cô gõ khá mạnh tay, bàn phím lạch cạch không ngừng. Trước kia ở nhà thuê, tường cách âm kém, mỗi lần bạn cùng phòng về, cô đều phải cố đánh nhẹ tay. Bây giờ có cả căn phòng làm việc to như thế, một mình cô dùng, chẳng sợ làm phiền ai, tốc độ đánh máy cũng nhanh như bay.
Không biết từ lúc nào thời gian đã trôi qua, Giản Mộc vừa hoàn thành bản thảo xong thì liếc nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm. Vẫn còn mấy email của đề tài phải trả lời. Dù cô không phải chủ nhiệm của đề tài ngang này nhưng tham gia rồi thì việc vặt vẫn đầy ra.
Xử lý đống này còn mệt đầu hơn cả viết bản thảo, cô xoa mặt một cái rồi tiếp tục dọn dẹp công việc. Khi xong xuôi thì đã mười một giờ bốn mươi. Cũng tạm, tương đương giờ đi ngủ thường ngày, coi như hôm nay hoàn thành công việc sớm một chút.
Cô duỗi người một cái, lúc này mới nhớ ra là chưa uống nước. Cô ực một hơi hết sạch ly nước nguội, rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Khi đi ngang qua phòng làm việc của Phó Nhạn Minh ở phòng bên cạnh, Giản Mộc khựng lại.
Cửa phòng anh đang mở.
Từ chỗ cô nhìn qua, Phó Nhạn Minh có vẻ đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa. Anh không ngồi ở bàn làm việc, mà tựa mình vào chiếc ghế mây lớn trong phòng, hai chân gác lên chiếc tủ thấp cạnh kệ sách. Trong tay anh cầm một thứ gì đó trông như ná cao su, cũng giống một cây nỏ nhỏ, nheo mắt lười biếng nhắm về phía nào đó trên bức tường.
Thấy Giản Mộc, tư thế của Phó Nhạn Minh không thay đổi, chỉ chậm rãi xoay tay cầm thứ đồ đó lại, giơ lên nhắm về phía cô. Giản Mộc khẽ giật mình, đứng yên tại chỗ.
Nhưng sau khi nhìn rõ món đồ trên tay anh, cô mới thở phào đầu tên của cái nỏ đó là loại cao su gì đấy, hoàn toàn không có tính sát thương. Lúc này Phó Nhạn Minh bật cười. Cùng lúc đó, cổ tay anh xoay nhẹ, buông tay “phạch” một tiếng, mũi tên nhỏ bật ra rất nhanh, thẳng tắp cắm vào bức tường bên cạnh cửa.