Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 22

Trước Sau

break

Phó Nhạn Minh: “...”

Giản Mộc: “...”

Hai bên đứng đơ hai giây, rồi mới nhận ra nhầm lẫn.

Hóa ra đây là tòa 8, đơn nguyên Tây 2, mà nhà của Phó Nhạn Minh là ở đơn nguyên Đông 2.

Trong ánh mắt khó tin của anh xăm tay, hai người lúng túng xuống thang máy, ánh mắt sau tròng kính của Phó Nhạn Minh cũng có chút khó đoán.

“Đây chẳng phải nhà anh à?”

Giản Mộc không hiểu: "Sao lại đi nhầm được?”

“Anh chưa từng đến đây." Phó Nhạn Minh giải thích: "Có căn là lúc vui vẻ thì mua, có căn là đổi ngang lấy được không để tâm lắm, chỗ này là lần đầu tiên anh tới.”

Nói rồi lại bổ sung thêm một câu: “Hôm nay mình gấp quá, buổi chiều đã gọi người tới dọn qua nhưng anh không kịp ghé qua.”

Giản Mộc cạn lời.

Thế giới của người giàu, cô thật sự không hiểu nổi. Hai người lần này nhanh chóng tìm đúng căn hộ. Phó Nhạn Minh mở cửa rồi bật đèn pin điện thoại để tìm công tắc đèn. Đèn bật sáng, căn phòng bừng lên ánh sáng rực rỡ, Giản Mộc đưa mắt nhìn quanh.

Phong cách trang trí thuộc dạng tối giản, sáng sủa gọn gàng, không thừa thãi, mọi góc đều được dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ có điều trong không khí trong nhà phảng phất một mùi hương quen thuộc.

Là mùi nước hoa đặc trưng trên người Phó Nhạn Minh.

“Đây là nước hoa gì vậy?” Giản Mộc hít nhẹ một hơi, mùi rất giống mùi thuốc Đông y cô từng dùng hồi cấp ba, trong trẻo dễ chịu, khiến cô bất giác nghĩ tới ông ngoại, lòng thấy ấm áp lạ thường.

“Thích không?” Phó Nhạn Minh đặt vali sang một bên, rồi đi tới đặt hộp đồ ăn lên bàn, quay đầu nhìn cô mỉm cười, trong nụ cười có chút gì đó đặc biệt.

“Thích chứ, mùi nhẹ nhàng dễ chịu." Giản Mộc nói: "Là dòng mới của hãng lớn nào à? Em thấy trong xe anh cũng có mùi này.”

“Phùng Xuân." Phó Nhạn Minh nhìn cô, nói: "Tên loại thuốc đó là Phùng Xuân. Không phải hãng lớn gì đâu, là công thức của một xưởng nhỏ trước đây công ty anh mua lại.”

“Sản phẩm nhà làm à." Giản Mộc hơi bất ngờ: "Công ty anh còn mua cả xưởng nước hoa nữa cơ à?”

Nhà họ Phó vốn làm trong ngành vi điện tử, giờ lại liên quan đến mỹ phẩm?

“Không phải công ty nhà anh." Phó Nhạn Minh cầm một chai dung dịch sát khuẩn, đưa tay ra hiệu cho cô, đồng thời đính chính: “Là anh mua. Mà cũng không phải nước hoa, đưa tay ra.”

Giản Mộc đưa tay, để anh xịt vài cái vào lòng bàn tay cô.

“Em thấy cái tên này sến không?” Phó Nhạn Minh bỗng cười hỏi.

“Phùng Xuân à?” Giản Mộc nói: "Không đâu, nghe có mùi cỏ nhẹ nhẹ với chút thuốc Đông y ”

“Thật ra không phải vì mùi hương này...” Phó Nhạn Minh ngừng một lát nhưng không nói tiếp, tháo kính cầm trên tay đung đưa: “Cái tên này... sau này anh sẽ kể cho em nghe.”

Lúc này tâm trí Giản Mộc đã không còn ở mùi nước hoa hay thuốc gì nữa. Cô liếc nhìn thời gian, đang gấp gáp chạy deadline. Phó Nhạn Minh thấy cô xem đồng hồ thì không nói thêm nữa, đi lấy hộp đồ ăn ra, từng món đặt lên bàn.

Giản Mộc vào phòng vệ sinh rửa tay. Dù lúc nãy đã xịt nước sát khuẩn nhưng cô vốn có thói quen phải rửa tay trước khi ăn. Rửa xong đi ra, không ngoài dự đoán, Phó Nhạn Minh lại xịt thêm ít sát khuẩn cho cô trước khi ăn, Giản Mộc chỉ còn biết cạn lời.

Hai người cứ như vợ chồng lâu năm, vừa ăn vừa trò chuyện đơn giản. Biết cô phải làm việc, ăn xong Phó Nhạn Minh đưa cô đến một căn phòng.

“Phòng làm việc này là chuẩn bị cho em." Phó Nhạn Minh nói: "Phòng anh ở ngay bên cạnh, em cứ làm việc đi nhé”

Giản Mộc nhìn căn phòng làm việc rộng rãi, trong lòng không khỏi thấy rạo rực: Với một người thường xuyên phải vùi đầu bên bàn làm việc mà nói, phòng làm việc rộng, tủ sách lớn, bàn làm việc to là giấc mơ từ lâu.

Bây giờ giấc mơ ấy bỗng hóa thành thật, cô đặt laptop lên bàn, không nhịn được mà dang tay nằm úp xuống bàn một cái. Cô chưa từng được hưởng thụ xa hoa như thế này.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc