Cô tìm một cây móc quần áo loại dài, dùng đầu móc khều con dơi, nhanh tay nhốt nó vào túi nhựa cô đang cầm sẵn. Rồi ra cửa sổ, lắc nhẹ tay, thả con dơi bị lạc đường ra ngoài.
Phó Nhạn Minh bị cô đẩy ra khỏi ban công nhưng không rời đi. Anh đứng yên đó, nhìn từng động tác của Giản Mộc. Ban công không bật đèn lớn, bóng anh hòa vào ánh sáng mờ tối, toát ra một vẻ căng thẳng khó diễn tả.
Giản Mộc đặt cây móc xuống, liếc mắt nhìn sang, đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên. Cô nhạy bén nhận ra, phản ứng “sạch sẽ” của Phó Nhạn Minh có vẻ không bình thường. Cảm giác đó... không giống những người cô từng thấy mắc chứng sạch sẽ.
“Đuổi đi rồi." Giản Mộc cười nói với anh, còn đùa thêm một câu: “Sống ở mấy khu chung cư cũ là thế, khách không mời mà tới suốt. Cổ nhân nói, có bạn từ phương xa đến, chẳng phải rất vui sao”
Chưa nói hết câu, cô đã bị Phó Nhạn Minh kéo mạnh vào lòng. Chưa kịp hoàn hồn, anh đã ôm chặt cô không buông.
Giản Mộc: “...” Thật luôn? Bị dọa đến mức này?
Hồi cấp ba cô từng thấy Phó Nhạn Minh hot boy nổi tiếng của trường đánh nhau, dáng vẻ lạnh lùng đó đủ để khiến đám du côn phải dè chừng... Chưa bao giờ cô thấy anh như bây giờ.
“Thu dọn đồ đạc." Lúc này Phó Nhạn Minh thở hắt ra, giọng dứt khoát: "Chuyển nhà.”
“Chuyển nhà?” Giản Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Nhạn Minh nắm lấy cổ tay cô, nhanh chóng kéo cô vào phòng: “Cầm theo laptop và mấy thứ đang dùng." Anh sải bước tới, rút dây sạc, thu dọn nhanh gọn: "Mang theo đồ ngủ đêm nay những thứ khác để sau cũng được.”
“Khoan đã." Giản Mộc kinh ngạc: "Anh... anh làm gì vậy?”
“Giúp em chuyển nhà." Phó Nhạn Minh không dừng tay: "Anh có căn hộ gần Đại học Hải Thành, hôm nay đã nhờ người dọn dẹp xong, có thể vào ở luôn, em đi với anh.”
Giản Mộc: “...Hả?”
“Nhanh lên." Phó Nhạn Minh giục: "Hôm nay em còn phải viết bản thảo nữa, đừng chần chừ.”
“Không phải." Giản Mộc vội ngăn lại: "Anh... chuyện này đột ngột quá.” Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần.
“Kết hôn chớp nhoáng còn dám làm rồi, chuyện này tính là gì?” Phó Nhạn Minh đáp. Giản Mộc nhướng mày. Cảm giác bị cuốn theo tiết tấu của người khác khiến cô thấy hơi khó chịu.
“Coi như giúp anh đi." Lúc này giọng Phó Nhạn Minh chợt dịu lại: "Anh không muốn đêm nay nằm mơ thấy mình uống rượu luận anh hùng với con dơi.”
Giản Mộc: “...Cũng đâu phải bắt anh ở lại đây ngủ. Với lại con dơi TÔI đuổi rồi mà.”
“Chúng ta đã đăng ký kết hôn là vợ chồng, nghe nói vợ chồng là một thể, em biết chưa?” Phó Nhạn Minh nói: "Nếu anh ngủ ở chỗ em thì mơ thấy nhà mình. Còn nếu anh về nhà, để em ở lại đây, trong đầu anh lại nghĩ đến em, mơ... là sẽ mơ thấy nơi này.” Nói rồi anh cười: “Hay là... em cho anh ở lại đây tối nay?”
Giản Mộc bị logic của anh làm cho choáng váng.
“Nhanh lên." Phó Nhạn Minh xách túi laptop đã thu dọn xong, quay lại nhìn cô: "Anh không nghĩ chiếc giường bé tí của em đủ chỗ cho hai người đâu.”
Giản Mộc hơi khựng lại, rồi nhanh chóng lấy vài bộ quần áo, cầm theo tập tài liệu đi dạy: “Xong rồi, đi thôi.”
Hai người rời khỏi nhà. Tài xế vẫn đang chờ dưới lầu, nhìn thấy Giản Mộc cùng Phó Nhạn Minh quay lại lên xe, nét mặt hoàn toàn bình tĩnh, không chút ngạc nhiên.
“Tối nay ăn gì?” Vừa lên xe, Phó Nhạn Minh hỏi luôn: "Muốn ăn ngoài, về nhà nấu, hay gọi đồ ăn?”
Về nhà...
Trong lòng Giản Mộc lại bị hai chữ này đâm một cái.
“Không muốn tự nấu." Cô muốn tiết kiệm chút thời gian: "Mua sẵn gì đó ăn đi.”
Bình thường cô vẫn tự nấu nhưng hôm nay mọi chuyện cứ ngoài tầm kiểm soát, thời gian chạy deadline cũng gấp rút.
“Được thôi." Phó Nhạn Minh nói: "Tối rồi thì ăn nhẹ chút nhé? Có tiệm trà kia làm bánh bao kim sa ngon lắm, thêm chút cháo với vài món ăn kèm, thế nào?”
“Ngon đấy."
Giản Mộc đáp ngay: "Ngon thật.”