Tôi Cứu Vớt Nam Chính Có Bệnh

Chương 19

Trước Sau

break

“Nghe ra rồi đấy." Phó Nhạn Minh đáp: "Nội lực thâm hậu ghê.”

Giản Mộc: “...”

Phó Nhạn Minh tiếp tục đi lên, đến tầng ba thì đèn lại tắt. Lần này chưa kịp để Giản Mộc nói gì, Phó Nhạn Minh đã chủ động ho mạnh mấy tiếng.

Đèn vẫn không sáng.

“Cái đó...” Giản Mộc đành phải tiếp tục giải thích: "Tầng này hỏng hai ngày rồi, tôi đã báo sửa rồi, chắc mai bên quản lý mới thay được”

Phó Nhạn Minh: “...”

Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt sau tròng kính trong ánh sáng lờ mờ không rõ biểu cảm. Một lúc sau mới khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay đi tiếp tục leo cầu thang. Dáng người anh cao, vai rộng, chiếc quần tây ủi phẳng phiu càng làm đôi chân dài nổi bật.

Giản Mộc đi sau, nhìn bóng lưng anh, trong lòng không khỏi cảm thấy thật hiếm khi có được một “sắc đẹp” tinh tế đến vậy.

Tới cửa, Phó Nhạn Minh nghiêng người đợi cô mở cửa.

Giản Mộc lấy chìa khóa mở khoá sắt. Phòng khách không có ai, cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì từ phòng bạn cùng nhà, chắc là không có ai ở nhà.

“Vào đi” Giản Mộc bật đèn rồi cười nói: "Cẩn thận dưới chân nhé, nhiều hộp lắm.”

Đồ đạc của cô bạn ở ghép thực sự rất nhiều, dù đã dọn dẹp cùng nhau nhưng phòng khách vẫn đầy ắp, hơi lộn xộn.

Phó Nhạn Minh đi vào theo. Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống, từ sợi tóc cũng toát ra vẻ chỉn chu, đứng giữa căn phòng khách lộn xộn, anh như bị “copy paste” từ nơi khác vào, hoàn toàn lạc điệu.

“Phòng em đây à?” Phó Nhạn Minh chỉ vào phòng nhỏ bên cạnh hỏi.

Giản Mộc gật đầu, bước đến mở cửa cười nói: “Em nói rồi mà, nhỏ lắm. Chỉ đủ đặt một cái giường, một cái tủ với bàn học, xoay người còn khó ấy, mấy cái thùng kia là hành lý chưa mở, anh vào cũng chẳng có chỗ ngồi đâu.”

Phòng nhỏ nhìn phát là thấy hết, không hiểu Phó Nhạn Minh nhìn gì mà chăm chú vậy. Giản Mộc thấy anh bước từng bước vào gần phòng mình, tới cửa thì dừng lại, tháo kính xuống lau qua một lượt rồi mới đeo lại.

“Kính anh bao nhiêu độ?” Giản Mộc tìm chủ đề nói chuyện, hỏi.

“Hơn hai độ” Phó Nhạn Minh đáp: "Cận nhẹ thôi, không nghiêm trọng.”

Cả hai vừa nói chuyện, anh vừa đeo kính lại, vừa “tham quan” phòng cô, rồi lướt qua phòng khách, nhà vệ sinh các thứ.

Giản Mộc bỗng nhận ra sắc mặt Phó Nhạn Minh hình như hơi không ổn.

“Anh không khỏe à?” Cô thử hỏi: "hay là ngồi tạm phòng khách đi, tôi đun nước nóng cho anh?”

Nói rồi đi bật ấm siêu tốc.

Phó Nhạn Minh quay đầu, thấy một góc sofa cũng chất đầy đồ lặt vặt của cô bạn cùng nhà, nên vẫn đứng im.

“Không ngồi à?” Giản Mộc bất đắc dĩ nói: "Vậy anh ngồi tạm cái ghế nhỏ của tôi nhé?”

Chiếc bàn máy tính trong phòng cô chỉ có một cái ghế xoay nhỏ, cũng là chỗ ngồi duy nhất trong phòng. Phó Nhạn Minh gật đầu, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì từ phía ban công nhỏ nối với phòng khách vang lên tiếng “phịch” khẽ.

“Tiếng gì thế?” Giản Mộc cau mày, quay người bước về phía ban công.

Phó Nhạn Minh lập tức đứng dậy, đi theo cô.

“Phành phạch... bốp” Vừa bước ra ban công nhỏ, đã nghe thấy có thứ gì đó va vào góc tấm rèm che nắng ngoài đó.

“Có con chim nào bay vào à?” Giản Mộc hơi bất lực, cô bạn cùng nhà sống khá xuề xòa, thường mở cửa sổ mà quên kéo lưới chắn côn trùng. Tuy muỗi giờ này cũng ít rồi nhưng mấy loại côn trùng khác vẫn có thể bay vào.

Nhất là buổi tối, ánh đèn hay mùi gì đó cũng dễ dẫn dụ mấy thứ bay bay đến. Nhưng nghe tiếng động này, có vẻ là chim thật.

“Chim à?” Phó Nhạn Minh vội nói: “Đuổi ra là được. Sao lại mở” Chưa nói dứt câu, giọng anh chững lại. Giản Mộc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cánh tay mình bị anh siết chặt. Lực rất mạnh, đến mức khiến cô hơi đau.

“Là... dơi...” Giọng Phó Nhạn Minh khàn khàn: "Gọi 119 đi.”

Giản Mộc: “...” Lúc này cô mới nhận ra hình như Phó Nhạn Minh có chút sợ thứ này, cũng là vì chứng sạch sẽ?

“Không cần đâu." Giản Mộc nhướng mày cười: "Anh vào phòng tôi ngồi đi, lát là xong. Trời lạnh thế rồi mà còn có dơi bay loạn” Vừa nói vừa đẩy anh ra khỏi ban công nhỏ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc