Lợi ích lay động lòng người. Vậy thì chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng. Giản Mộc mở WeChat của Phó Nhạn Minh: “Kết không?”
Phó Nhạn Minh gần như lập tức trả lời: “Kết.”
“Vậy có thể trả lời tôi một câu hỏi không?” Giản Mộc gửi tin nhắn thoại: “Tại sao muốn kết hôn với tôi?”
Phó Nhạn Minh cũng gửi lại một đoạn thoại, chỉ có hai chữ: “Trấn trạch.”
Giản Mộc: “...” Có phải cô nghe nhầm rồi không?
“Lấy giấy rồi từ từ tìm hiểu nhau.” Phó Nhạn Minh lại gửi thêm một đoạn thoại: “Giản Mộc, nhìn giờ đi, em còn phải đến trường, buổi chiều không còn bao lâu nữa, đừng lãng phí, hôm nay là ngày tốt.”
Nói rồi gửi cho cô một tấm ảnh, trông như đã đến trước cổng Cục Dân Chính.
Ngày tốt?
Giản Mộc mở lịch điện thoại lên xem.
Hôm nay là mùng một tháng mười. Đúng là ngày tốt đến phát điên. Lúc này, cửa chống trộm vang lên tiếng mở, cô bạn cùng phòng về rồi. Về cùng còn có bạn trai cô ta, hai người ríu rít cười đùa, tiếng vọng qua cả cánh cửa. Giản Mộc uống cạn nửa ly trà, đứng dậy xách túi lên.
“Ơ, Giản Mộc, cậu ở nhà à? Cậu ra ngoài đấy à?”
Cô bạn cùng nhà đang bá cổ bạn trai, nhìn Giản Mộc vừa mở cửa phòng thì cười chào một tiếng: “Cậu định đi... làm à?”
Bạn trai cô ta cũng nhìn chằm chằm vào Giản Mộc. Hôm trước anh ta còn định giới thiệu đối tượng cho Giản Mộc, bị từ chối khéo thì lại nói cô ấy hơi cao ngạo.
“Không phải đi làm." Giản Mộc mỉm cười: "Tôi đi đăng ký kết hôn.”
Nói xong khép cửa rồi rời đi, để lại đôi tình nhân đứng ngẩn người giữa phòng khách.
Việc đến Đại học Hải Thành xử lý hộ khẩu khá suôn sẻ. Chỉ là trên đường phải thay đổi giữa tàu điện ngầm và xe buýt mấy lần, cộng thêm kẹt xe, đến khi cầm đủ giấy tờ chuẩn bị sẵn mà tới được cục dân chính thì đã bốn giờ rưỡi chiều.
Điều khiến Giản Mộc bất ngờ là, Phó Nhạn Minh nói đến từ sớm mà giờ lại không thấy bóng dáng đâu. Cô bình tĩnh đi một vòng quanh sảnh lớn, chắc chắn là không thấy anh. Giản Mộc khẽ cười, nghiêng người tựa vào một góc yên tĩnh.
Một tay cô cho vào túi áo khoác, tay kia móc quai túi giấy đựng hồ sơ, ung dung quan sát hàng người xếp dài bên kia.
Là hàng chờ ly hôn.
Người chờ kết hôn thì lèo tèo vài người, hàng chờ ly hôn thì một đống.
Thú vị thật.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng bước chân, đồng thời một làn hương nhẹ thoảng qua, như mùi thuốc Bắc lẫn mùi cỏ dại. Giản Mộc ngoảnh lại, liền thấy ánh mắt chứa ý cười sau tròng kính của Phó Nhạn Minh.
“Tôi vừa đi vệ sinh” Phó Nhạn Minh mỉm cười: "Em mang đủ giấy tờ chứ?”
“Đủ rồi.”
Giản Mộc xoay nhẹ túi giấy trong tay: "Kết không?”
...
Khi hai quyển sổ đỏ được phát đến tay cô và Phó Nhạn Minh, trong lòng Giản Mộc cũng chẳng dậy lên cảm xúc gì đặc biệt. Ban đầu cô nghĩ ít nhiều cũng sẽ có chút hồi hộp. Ai ngờ tim lại yên ắng đến mức như đang ngủ quên.
“Chúc mừng hai bạn." Nhân viên mỉm cười: "Thật là trai tài gái sắc. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
“Nhận lời chúc tốt lành của anh chị." Phó Nhạn Minh mỉm cười, lấy từ trong túi xách ra một hộp quà đựng kẹo cưới tinh xảo: "Chút tấm lòng nhỏ chia vui cùng mọi người.”
Một nhân viên khác liếc thấy logo trên hộp kẹo, mắt sáng rỡ, nụ cười càng rạng rỡ hơn, lập tức nói thêm một tràng chúc mừng nữa.
Không khí trong phòng lập tức sôi nổi hẳn lên. Giản Mộc đứng bên cạnh hơi trầm mặc. Không ngờ người này còn chuẩn bị cả kẹo cưới. Trái tim vốn yên ắng như đang ngủ của cô bỗng bị ai đó khẽ chọc một cái, đột nhiên đập mạnh vài nhịp.
Quyển sổ đỏ trong tay dường như cũng truyền ra chút hơi ấm. Ra khỏi cục dân chính, ánh hoàng hôn rọi xuống...
Nhìn quyển sổ đỏ vẫn cầm trong tay, Giản Mộc hơi sững người.
“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?” Phó Nhạn Minh đi bên cạnh bật cười hỏi.
Giản Mộc quay sang nhìn anh.
Giờ phút này, trên khóe mắt khóe môi Phó Nhạn Minh đều là nét vui vẻ, cả người như ngập tràn vẻ hài lòng mãn nguyện. Mái tóc dưới nắng như từng sợi đều ánh lên lấp lánh. Cô cảm thấy anh lúc này rực rỡ đến mức có phần chói mắt.