“Tôi moi đâu ra bảy tám trăm nghìn!” Tống Viễn An cuống lên: “Sao còn thiếu nhiều vậy Gia Mật sắp cưới rồi, chỗ nào cũng cần tiền... Thôi thôi thôi, cô add WeChat tôi đi, tôi chuyển cho cô ”
Giản Mộc nhướn mày, thật sự chuyển à?
Cô lập tức add WeChat của Tống Viễn An. Rất nhanh, Tống Viễn An chuyển khoản tám trăm tệ.
Kèm theo một tin nhắn: “Tám trăm này con mua cho Tiểu Duệ bữa cơm trước, dạo này ba bận quá, tiền nong cũng khó xoay, để ba tính cách đã.”
Gửi tin nhắn xong, Tống Viễn An hoàn toàn bốc hơi, không chút động tĩnh. Giản Mộc khẽ nhếch môi. Điện thoại của cô cài ghi âm tự động, cô gom đoạn ghi âm và ảnh chụp màn hình đoạn WeChat đó lại, gửi cho Giản Duệ.
Rồi đổi tên lưu danh bạ của Giản Duệ thành “Giản Tám Trăm”.
Thật lòng mà nói, thằng em này của cô vẫn còn ngây thơ. Từ lúc đám người nhà họ Tống dùng lời ngon tiếng ngọt để tiếp cận hai chị em họ, Giản Duệ thậm chí từng nghĩ Tống Viễn An đã tỉnh ngộ, thật lòng muốn chuộc lỗi. Đúng lúc này nên cho nó nhìn rõ đi trong mắt cha ruột Tống Viễn An của nó, thằng con này chỉ đáng giá tám trăm tệ thôi.
Đúng là món hời cho người cha vĩ đại.
Cô thừa biết nhà họ Tống đang tính toán gì. Giới thiệu đối tượng cho cô chẳng qua để lấy lòng họ hàng bên mẹ của Tống Gia Mật thôi. Dù sao thì Tống Viễn An cũng chẳng có bản lĩnh gì, người lại ngốc, ngoài cái mã đẹp thời trẻ và biết đàn guitar dụ gái ra thì chẳng làm nên trò trống gì.
Mà mẹ Tống Gia Mật thì là tiểu thư nhà giàu thật sự. Đến tận bây giờ Tống Viễn An vẫn đang ăn bám. Người nhà họ Tống hận không thể moi sạch thịt máu của cô và Giản Duệ để làm vật hi sinh lấy lòng nhà bên vợ.
Chỉ là Giản Duệ mãi không chịu nhìn rõ điều đó. Rất nhanh, điện thoại vang lên, Giản Duệ gửi một tin: “Chị, trả lại cho ổng đi, em không cần đồng nào của ổng.”
Giản Mộc mỉm cười nhắn lại: “Không thu, bẩn. Chị gửi cho em xem chơi thôi, để em chiêm ngưỡng cái giá trị tuyệt vời mà cha ruột em định giá em.”
Giản Duệ: “Rồi, rõ rồi. Gọi em là Giản Tám Trăm nha cảm ơn.”
Nói chuyện thêm vài câu, Giản Mộc cảm nhận rõ tâm trạng của Giản Duệ đã khá hơn. Chuyện cũng tạm xong rồi, một thời gian nữa Giản Duệ sẽ cùng bạn gái đến Hải Thành lập nghiệp. Kinh thành là nơi đau lòng với Giản Duệ, chuyển đến Hải Thành là để tránh xa cái môi trường đó. Hơn nữa, ở Hải Thành cơ hội việc làm vẫn nhiều.
Lý lịch của Giản Duệ không tệ, đã nhận hai lời mời làm việc. Tâm trạng Giản Mộc cũng tốt hơn nhiều. Cúp máy xong, cô pha một ly trà. Căn phòng cô thuê là ở ghép, cô ở phòng phụ, diện tích nhỏ, cửa sổ cũng nhỏ nhưng với giá này ở khu này thì cô chỉ thuê được vậy thôi.
Dù giáo viên đại học không cần trực ban ở trường, không quá lo về chuyện đi lại nhưng cô cần làm nghiên cứu, viết bài, làm đề tài... Thậm chí là viết bản thảo cá nhân tất cả đều cần ở trong phòng rất lâu.
Và phải thật yên tĩnh.
Cô gái ở ghép lại thích náo nhiệt, thường xuyên có đồng nghiệp, bạn bè, bạn trai tới chơi. Sống cùng mấy ngày, cô đã âm thầm bắt đầu tìm chỗ mới rồi. Hành lý từ căn hộ nhỏ chuyển tới vẫn chất đống trong phòng chật hẹp, ngoài mấy thứ cần thiết, cô chưa dỡ gì cả.
Ký túc xá đơn của giảng viên Đại học Hải Thành rất khó xin nhưng... Giản Mộc cúi đầu nhấp một ngụm trà, hơi nheo mắt lại. Nếu có giấy đăng ký kết hôn, điểm ưu tiên xin ký túc xá sẽ được cộng thêm không ít. Còn có thể ngăn cản mấy mối đào hoa rác rưởi nữa...
Kết hôn không?
Lấy giấy không?
Ngụm trà nuốt xuống, trong đầu Giản Mộc như bắt đầu sủi bọt nóng ran và hỗn loạn. Câu của Phó Nhạn Minh... có vẻ cô đã để tâm rồi? Giản Mộc lập tức nhận ra mình đang cố tìm lý do để kết hôn chớp nhoáng... Cô không hề bài xích chuyện kết hôn với Phó Nhạn Minh?