Tề Nhạc Nham: “...” Nếu cậu ta là mèo, chắc chắn đã vung vuốt cào vài phát.
Chuyện kết hôn chớp nhoáng này mà lại xảy ra với lão Phó nhà cậu ta, đúng là điên thật rồi.
Cậu ta còn không biết nên vui sướng nhảy cẫng vì được nhân đôi lương hay nên tiếp tục sốc đến mức làm ông cụ Phó ở nhà cũng đứng tim mà "lên đường".
“Khi chiều cậu theo lão Lục đi đàm phán." Phó Nhạn Minh lại bình tĩnh nói: "Phải luôn nhắc nhở ông ta, điều kiện ban đầu kiên quyết không được thay đổi. Người này bề ngoài trông nghiêm nghị, chính trực, cứng rắn nhưng lại hơi ngây ngô, rất dễ che mắt người khác.”
Nói xong, anh cười khẽ: “Đám người kia tưởng công ty khởi nghiệp dễ bị dắt mũi, đúng là tự tin thái quá để xem đến lúc họ nhận ra thì đã rơi vào màn kịch ‘giả vờ buông để bắt’ mà ta chuẩn bị sẵn... rất mong chờ vẻ mặt kinh hỉ ngây ngốc của bọn họ lúc đó.”
Tề Nhạc Nham: “...” Đây mới là bộ mặt thật của lão Phó nhà cậu ta.
Cậu ra thậm chí còn không rõ có phải vì tính cách khó chịu, lúc nắng lúc mưa, độc miệng độc tâm của Phó Nhạn Minh mà khiến anh không hợp nổi với tính tình của Phó tổng và phu nhân, dẫn đến mối quan hệ giữa họ luôn lạnh nhạt, xa cách.
Ngay cả giữa Phó Nhạn Minh và anh cả Phó Nhạn Bình, cũng là kiểu quan hệ cực kỳ xa cách.
Xa cách đúng nghĩa.
Ngoài việc chúc Tết lấy lệ mỗi dịp năm mới, ngay cả sản nghiệp nhà họ Phó, Phó Nhạn Minh cũng dường như chẳng mảy may động đến. Trong cả nhà họ Phó, theo Tề Nhạc Nham thấy, người duy nhất mà Phó Nhạn Minh thật sự để tâm, chỉ có ông nội cụ Phó.
Cậu ta từng nghe chính miệng cụ Phó kể, tuy ngoài mặt Phó tổng và phu nhân không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của cậu con trai thứ hai. Cũng luôn tìm người phù hợp để giới thiệu, chỉ là đều mượn danh cụ để giới thiệu, chưa bao giờ dám trực tiếp nói với Phó Nhạn Minh.
Như thể... không dám.
Chuyện nhà họ Phó vẫn luôn khiến Tề Nhạc Nham nghĩ mãi không thông, có lần còn từng nghi ngờ, liệu có phải Phó Nhạn Minh không phải con ruột của phu nhân...
Sau đó cậu ta hỏi bố mình, liền bị ăn ngay một cái cốc đau điếng vào đầu. Cha anh bảo anh ở nhà họ Phó thì ít hỏi nhiều làm, và cực kỳ chắc chắn khẳng định rằng, Phó Nhạn Minh tuyệt đối là con ruột của phu nhân.
Cậu ta không dám hỏi thêm nữa nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy là lạ.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận, chắc là tính tình lão Phó kỳ cục, nên không hòa hợp được với người nhà. Dù sao thì, từ cụ Phó đến tổng Phó, đều là kiểu thương nhân nho nhã, đến cả anh cả Phó Nhạn Bình cũng là người cư xử ôn hòa, khiêm nhường, lễ độ, có đạo đức hoàn toàn khác với kiểu "khó ưa" của Phó Nhạn Minh. Nhưng cho dù có xa cách cỡ nào, chuyện kết hôn lấy giấy thế này...
Anh thật sự cứ thế mà quyết định luôn? Không báo cho ai?
Hàng loạt suy nghĩ lướt qua đầu Tề Nhạc Nham rất nhanh nhưng cũng chỉ lướt qua mà thôi, cậu ta tuyệt đối không dám hỏi nhiều.
Chuyện nhỏ thì còn dám đùa giỡn với lão Phó, chứ chuyện lớn thế này, anh đâu có gan nhiều lời.
Làm người phải biết chừng mực.
“Số điện thoại của cô Giản là bao nhiêu?”
Lúc này, cậu ta nghe lão Phó hỏi một câu.
Tề Nhạc Nham: “...” Móa, hỏi cậu ta á?
Nhưng một trợ lý chuyên nghiệp thì không bao giờ từ chối nhiệm vụ ngoài lề của sếp, anh nén một bụng khổ sở, vội liên hệ phòng nhân sự Đại học Hải, lấy được số điện thoại của Giản Mộc.
...
Giản Mộc vừa bước xuống taxi, về đến căn hộ thuê của mình thì mới cố gắng đè nén lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Cô hít sâu trấn tĩnh lại, rồi mới lấy điện thoại ra.
Đến lúc đó mới sực nhớ, mình còn chưa có số điện thoại của Phó Nhạn Minh, thậm chí cả WeChat cũng chưa từng kết bạn. Đúng lúc ấy, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Thấy là số lạ, ánh mắt Giản Mộc khẽ động nhưng vẫn bắt máy.