Phó Nhạn Minh đưa ngón trỏ thon dài lên, khẽ quơ trước mặt Tề Nhạc Nham.
“Nói với cô Giản mấy chuyện đó” Giọng anh nhàn nhạt: "Là em chết chắc.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, là bí mật đúng không?”
Tề Nhạc Nham khựng lại, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Em thà chết cũng không nói đâu, anh Phó yên tâm!”
Nói rồi nuốt nước miếng cái ực nhưng vẫn không nhịn được hỏi tiếp: “Anh Phó nhưng anh nói thật đi, mấy con thần thú trong phòng anh... có phải đều dựa theo cô Giản mà làm không”
Phó Nhạn Minh liếc cậu một cái. Tề Nhạc Nham còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh lẽo kia ép cho nuốt lại cả chữ, biết điều tự làm động tác kéo khóa miệng.
“Anh Phó”
Tề Nhạc Nham vừa đi theo Phó Nhạn Minh ra ngoài, vừa lí nhí nói tiếp: "Lão Trách hồi nãy hỏi em, cô Giản có phải bạn gái anh không.”
Không chỉ lão Trách tò mò, cậu cũng muốn biết chết đi được. Xe nhà anh Phó chưa từng cho cô nào ngồi, cô Giản là người đầu tiên. Cũng chưa từng riêng mời ai ăn cơm, cô Giản lại là người đầu tiên...
“Không phải.”
Tề Nhạc Nham còn đang vắt óc suy đoán, thì nghe Phó Nhạn Minh thản nhiên đáp.
“Á...” Tề Nhạc Nham khựng lại, tràn đầy thất vọng: “Á...”
Ông cụ nhà họ Phó từng nói rồi, ngày nào anh Phó cậu có bạn gái thì cậu được tăng gấp đôi lương.
Gấp đôi lương đấy. Vì cái mục tiêu đó, cậu liều mạng tạo cơ hội cho anh Phó suốt bao năm nay...
Kết quả là cậu bận đến suýt mất luôn bạn gái, mà bạn gái của anh Phó thì vẫn “trên trời dưới đất đều không thấy bóng”. Cứ tưởng hôm nay cô Giản là bất ngờ lớn, ai ngờ anh Phó lại thẳng thừng phủ nhận thế.
“Anh không có bạn gái” Phó Nhạn Minh lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Cô ấy là vợ chưa cưới của anh.”
“Bốp.” Tề Nhạc Nham loạng choạng suýt ngã, va ngay vào cửa kính bên cạnh.
Nghe thấy tiếng động, Phó Nhạn Minh cũng chẳng buồn quay đầu lại.
“Anh Phó?”
Tề Nhạc Nham sau khi trụ vững lại, sững sờ vài giây, rồi chạy lúp xúp đuổi theo: “Anh Phó anh nói gì cơ?”
“Về lấy sổ hộ khẩu”
Phó Nhạn Minh trông có vẻ rất vui: "Chiều anh phải đến Cục Dân chính.”
Tài xế đã lái xe tới cửa khách sạn.
“Anh anh anh...” Phó Nhạn Minh vừa lên xe, Tề Nhạc Nham lập tức nhào vào theo, nói lắp bắp vì quá sốc: “Anh đến Cục Dân chính? Anh... anh định làm gì vậy?”
“Lừa gạt bắt cóc” Phó Nhạn Minh mặt không biến sắc: "Giết người phóng hỏa.”
Tề Nhạc Nham: “...”
“Anh Phó, anh!”
Tề Nhạc Nham hấp tấp kéo dài giọng, cuối cùng cũng vớt được chút lý trí trong ánh mắt hoảng loạn: “Anh... anh định đi đăng ký kết hôn à?”
“Chứ không thì sao?” Phó Nhạn Minh vừa cầm laptop lên trả lời một email, vừa nói: "Cuộc họp chiều nay anh không dự nữa, em theo lão Lục đi, phần còn lại để sau hẵng bàn.” Nói rồi dừng một chút: “Hủy bữa tiệc tối đi, với lại, tìm mấy căn nhà gần đại học Hải Thành nhất, để lát nữa anh coi.”
“Không phải, không phải...”
Tề Nhạc Nham vẫn chưa tin nổi: “Anh Phó, anh nghiêm túc đó hả? Anh định đăng ký kết hôn thật á? Với ai? Cô Giản hả?”
“Chứ không rõ rành rành ra đấy à?” Phó Nhạn Minh điềm nhiên nói: “Còn ai vào đây nữa?” Nói rồi, anh đặt laptop xuống, tiện tay cầm một chai dung dịch sát khuẩn nhỏ, thành thạo xịt vài cái vào lòng bàn tay.
Tề Nhạc Nham: “...” Tài xế phía trước cũng không nhịn được, nhìn trộm tổng giám đốc nhà mình qua gương chiếu hậu.
Phó Nhạn Minh xoa tay một cái, lại liếc qua Tề Nhạc Nham.
Tề Nhạc Nham lập tức hiểu ý, cầm lấy chai lớn, xịt khắp tay mình tay tài xế, rồi cả vô lăng. Chỉ là động tác có hơi cứng nhắc, vẻ mặt sốc nặng vẫn chưa hoàn hồn.
“Vậy... cô giáo Giản đồng ý rồi sao?”
Một lúc lâu sau, Tề Nhạc Nham mới lấy lại chút đầu óc từ đống suy nghĩ hỗn loạn, vội hỏi: “Chiều nay cô ấy đi cùng anh đến cục dân chính à?”
“Tôi sẽ chờ cô ấy ở đó.”
Phó Nhạn Minh chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Cậu nói nhiều quá rồi. Một kẻ chưa từng kết hôn thì biết gì?”