Trong quán trà, Sầm Phượng đang cùng Vương Chấn Sinh nói chuyện.
Sắc mặt bà hồng hào, thỉnh thoảng vươn ngón tay, sờ cái nhẫn vàng giản dị trên tay một cái, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn, cùng dáng dấp tiều tụy trước kia quả thực như hai người khác nhau. . Ngôn Tình Sủng
"Sầm tỷ, chúng ta đã có bao nhiêu năm không cùng nhau uống trà như vậy rồi." Vương Chấn Sinh thở dài, rót cho Sầm Phượng thêm nửa chén trà Long Tỉnh.
Bởi vì lá trà tươi được sấy ngay lập tức bằng phương pháp thủ công, lúc này cuộn xoáy trong chén bồng bềnh, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Sầm Phượng nâng chung trà lên đưa đến bên môi, nhẹ nhàng thổi lá trà qua một bên, nhấp một ngụm nhỏ, "Đúng vậy, ngẫm lại mấy năm trước, thực sự là sống không bằng chết."
"Đều đã qua," Vương Chấn Sinh xua tay, không muốn để bà nhớ lại những thương tổn kia nữa, nhanh đổi đề tài, "Em nghe nói chị đề cử cho Thanh Hoan một cái kịch bản?"
"Ừ," nói đến Úc Thanh Hoan, ý cười trên mặt Sầm Phượng càng ngày càng hòa ái, "Mấy năm gần đây bên trên có không ít đề án liên quan với đa͙σ đức nghề nghiệp, lúc trước chị nghe thấy chút tiếng gió, nói là bắt đầu từ năm nay nhà nước càng coi trọng vấn đề này, "
Dừng một chút, cười nói: "Cho nên mới có tư tâm đem “Báo thù” đề cử cho Thanh Hoan, coi như là chút tâm ý của chị đi."
Vương Chấn Sinh nói: "Báo thù” sẽ không khiến nó phải chịu thiệt" Nhớ tới chuyện trên mạng mấy ngày trước, ông vẫn không nhịn được thở dài, "Đều nói là nó có số may, kỳ thực... Ai."
Ánh mắt Vương Chấn Sinh phức tạp, ngừng một hồi lâu, mới nói: "Ai lại muốn chuyện mình mắc bệnh tâm lý bị lộ, bị người trong cả nước biết chứ? Tuy rằng chuyện này đối với nó cũng có lợi, nhưng nếu như đổi thành em là Thanh Hoan, nhất định không cần cái lợi này.”
Sầm Phượng gật đầu, nói: "Đúng là vậy!"
Bà lấy điện thoại ra, đọc tin tức, đẩy ra trước mặt Vương Chấn Sinh nói, "Chị nghe nói Bốn Mùa gần đây đã có không ít bệnh nhân ngừng điều trị, còn tiếp tục như vậy, coi như Đổng Vĩ lấy lại được danh tiếng cũng không mở nổi một phòng khám khác."
"Việc này ông ta cũng có trách nhiệm," Vương Chấn Sinh chậm rãi nuốt ngụm trà trong miệng, nói: "Trách là trách ông ấy cho cháu gái đi cửa sau, may là Thanh Hoan không phải là người tâm lí yếu, bằng không còn không biết sẽ gây ra hậu quả gì."
Hai vị lão nhân gia đã rất lâu không gặp mặt, có rất nhiều chuyện để tán gẫu. Hai người đều không có con, đề tài liền tập trung vào Úc Thanh Hoan, thậm chí còn cùng bàn một chút về con đường thích hợp cho Úc Thanh Hoan đi, dự định lần sau gọi hắn tới, cùng hắn nói chuyện một phen.
Mãi cho đến chạng vạng tối mới rời khỏi quán trà, từng người về nhà mình.
Mà trung tâm câu chuyện của hai người, Úc Thanh Hoan, lúc này vừa tắm xong, ngồi trên ghế salon, đàng hoàng trịnh trọng đọc sách.
Giả vờ nghiêm túc, trên thực tế một chữ cũng không nhìn thấy.
Tim hắn đập nhanh hơn, ánh mắt không khống chế được nhìn về cái góc để hộp bcs và đống dụng cụ tình thú kia.
Lần trước chuyện của hai người tuy là bị viện trưởng cắt ngang, nhưng chuyện cần nói hắn cũng đã nói cho Hoắc Cừ rồi. Trong lòng hắn rất rõ ràng, lần này còn muốn lừa gạt, e là không dễ như vậy.
Dù cho chuẩn bị tâm lý xong, mà khi thật sự đến thời điểm đó, lại vẫn có chút thấp thỏm xấu hổ.
Úc Thanh Hoan vỗ hai má nóng bừng, muốn ra ban công hóng mát một chút, một trận tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên truyền vào tai. Hắn mới vừa ngẩng đầu lên, liền cảm thấy thấy hoa mắt, thân hình cao lớn của Hoắc Cừ đã đè lên, như là con báo hoa đang nấp trong bóng tối nhìn chăm chú con mồi của mình, đột nhiên vồ lấy hắn ngã trên sàn nhà.
Hắn mới vừa tắm xong, trên người còn mang theo từng tia từng tia hơi nước chưa khô, nhiệt độ lại cao đến dọa người, dù cho cách một lớp áo ngủ, cũng nóng đến mức làm Úc Thanh Hoan run lên một cái.
"Hoắc Cừ, chờ, chờ một chút..." Úc Thanh Hoan nghiêng đầu tránh môi của hắn, hai tay giả tạo nắm lấy hắn cánh tay, gian nan nói: "Đừng, đừng ở đây."
Lúc chọn đồ nội thất, Úc Thanh Hoan ngại thảm trải sàn không dễ dùng nên không thèm trải. Lúc này cảm nhận được độ cứng dưới thân, bỗng nhiên có chút hối hận rồi, Hoắc Cừ sắp không nhịn được, sẽ trực tiếp ở đây làm một trận khiến eo hắn phế luôn!
Hoắc Cừ không đáp, cùng hắn giằng co, hô hấp nóng bỏng phun trên mặt Úc Thanh Hoan. Tay phải cũng gấp gáp chui vào trong áo ngủ của hắn, không ngừng lục lọi.
Mò tới điểm nhô ra nho nhỏ kia, bỗng nhiên ngừng lại, nhéo mạnh một cái.
"Shhh——" Úc Thanh Hoan đau hít vào một ngụm khí lạnh, eo thân đột nhiên run lên, đùi trong ma sát bên eo Hoắc Cừ, trong nháy mắt trêu chọc hắn càng thêm cuồng nhiệt.
Có lẽ là nghẹn đến khó chịu, đáy mắt Hoắc Cừ đỏ lên, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, động tác cũng càng ngày càng hung ác, nhanh nhẹn như một con chó săn.
Hoắc Cừ ngừng động tác lại, ở trên xương quai xanh của hắn vừa liếʍ vừa cắn lấy lòng hắn, dù đã cố gắng nhẹ nhàng đi một chút nhưng cái miệng vẫn cắn không ngừng, quả thực như là không thay đổi được bản năng.
Hoắc Cừ lúc ở trên giường từ trước đến giờ luôn kiệm lời nhưng... tính công kích rất mạnh.
Lúc Úc Thanh Hoan bị hắn làm cho chóng mặt, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vội vã không nhịn nổi lật Úc Thanh Hoan lại, tay đưa tới điểm yếu hại kia.
Úc Thanh Hoan run lên một cái, đột nhiên tỉnh táo.
"Đi vào phòng ngủ," hắn trở tay đè tay Hoắc Cừ, lại nói một lần.
Hoắc Cừ ngừng động tác, toàn bộ không khí trong phòng khách cũng giống như dừng lại theo, nhưng lại như có ngọn lửa cực lớn, ở trong đó cháy hừng hực, càng cháy càng mãnh liệt.
Úc Thanh Hoan đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Bị sự yên tĩnh làm cho cả người không dễ chịu, vừa định muốn quay lại, Hoắc Cừ chợt bế ngang hắn lên.
Nhịp tim Úc Thanh Hoan dồn dập, hắn theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Hoắc Cừ, qua mấy giây mới tỉnh hồn lại, "Anh, sao anh lại đột nhiên như vậy?"
Mồ hôi thuận theo đường nét tuấn mỹ của Hoắc Cừ chảy xuống, rơi trên bả vai nửa kín nửa hở của Úc Thanh Hoan. Hắn có chút mờ mịt cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, "Là em nói muốn lên trên giường."
"Em có thể tự đi." Úc Thanh Hoan hai má nóng lên, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, vô thức kéo đuôi tóc Hoắc Cừ, lại hỏi: "Sao sức của anh lại lớn như vậy?"
Máy chạy bộ trong nhà hai người bọn họ đều dùng, có lẽ nào ngay cả chuyện rèn luyện thân thể Hoắc Cừ cũng có thiên phú?!
Hoắc Cừ mím môi, nhìn hắn cười, "Muốn ôm em đó."
Úc Thanh Hoan sững sờ, lập tức khóe môi không nhịn được cong lên, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái.
Cho dù ôm Úc Thanh Hoan, Hoắc Cừ vẫn là không quên sự an toàn của hắn. Vô cùng cố gắng ôm vững người yêu, nhanh chóng đi về phòng ngủ.
Úc Thanh Hoan nhìn một chút, cũng có chút không nhịn được cười, vốn đang cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc này toàn bộ đều biến thành sự yêu thích không thôi.
Muốn... đem tất cả của mình giao cho hắn, chỉ cần hắn vui vẻ.
Chỉ là... Úc Thanh Hoan tuy rằng rất cố gắng mới quyết định được ngày này, đến lúc thực hiện lại vẫn gặp khó khăn.
Không phải chuyện gì khác, trong phần thưởng không có thuốc bôi trơn.
Sau khi biết rõ công dụng của thuốc bôi trơn, biểu cảm trên mặt Hoắc Cừ trong nháy mắt đó, quả thực như bị sét ngang tai. Hắn chặt chẽ ngắt eo Úc Thanh Hoan, hai mắt đỏ lên, "Thần dầu Ấn Độ đâu?"
Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan đè lại cái tay đang rục rịch của hắn, bất đắc dĩ nói: "Cái kia không được, không thể dùng quá nhiều."
"Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ Thanh Hoan?" Hoắc Cừ cắn xương quai xanh của hắn, vội vàng hỏi.
Úc Thanh Hoan trầm mặc một hồi, đến lúc Hoắc Cừ sắp không nhịn được nữa, bỗng nhiên kéo qua hắn tay, đặt ở bên môi liếʍ liếʍ, cụp mắt, hơi thở bất ổn nói: "Như này..."
Tuy rằng có thể sẽ khổ cực một chút, nhưng sẽ không có vấn đề lớn lao gì, dù sao trong bcs cũng có thuốc bôi trơn.
Sau một phen khổ cực, thứ Hoắc Cừ mong đợi đã lâu, “áo mưa” rốt cục bị xé ra, Úc Thanh Hoan cũng thuận theo bắt đầu khẩn trương lên.
Nhưng mà hắn thấp thỏm đợi hồi lâu, cũng không thấy Hoắc Cừ hành động, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
"Thanh Hoan, có chút đau..." Hoắc Cừ nhíu mày, thoạt nhìn bộ dạng không thoải mái.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu, cuối cùng, thấy hắn oan ức đến mức cúi thấp đầu, Úc Thanh Hoan không nhịn được ngồi dậy, ở trên môi hắn hôn một cái, đem bao lột ra.
Gạt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán hắn qua một bên, ôn nhu nói: "Không cần bao nữa, chúng ta cứ vậy làm đi."
Vốn tưởng rằng Hoắc Cừ sẽ vô cùng phấn khởi nhào lên, nhưng Úc Thanh Hoan chờ thật lâu, cũng không thấy hắn có động tác gì. Đang muốn an ủi hắn một chút, liền thấy hắn bỗng nhiên ủ rũ ngồi xuống đầu giường, một mạch chui vào trong chăn.
Chỉ chốc lát, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen, đầu lắc lắc, "Không được."
"Làm sao vậy?" Úc Thanh Hoan vừa bực mình vừa buồn cười, người này tức giận rồi sao? Suy nghĩ một chút, sợ khiến hắn lưu lại ám ảnh gì, không thể làm gì khác hơn là vội vã mặc thêm áo ngủ, nhẫn nhịn đỏ mặt nói: "Cũng có thể trực tiếp làm, không cần mấy thứ kia."
Hoắc Cừ lại vẫn cứ lắc đầu, khi Úc Thanh Hoan không nhịn được hỏi hắn tại sao, bên tai chợt truyền đến giọng nói có chút oan ức nhưng vô cùng nghiêm túc, "Không thể để em bị thương..."
Úc Thanh Hoan bất ngờ, ngực bỗng dưng nổi lên một tầng ấm áp.
Hắn rõ ràng Hoắc Cừ có bao nhiêu muốn, ở trong hoàn cảnh tên đã lắp vào cung, không bắn không được mà hắn vẫn đặt mình lên trên hết.
Úc Thanh Hoan không tự chủ được ôm ngực, đợi trận cảm xúc dâng trào kia thoáng rút đi một chút, lúc này mới vén chăn lên, tới gần.
Hoắc Cừ đưa lưng về phía hắn, bóng lưng hiện ra vô cùng thê lương bất lực, Úc Thanh Hoan cong cong mắt, đang muốn đẩy hắn.
Hoắc Cừ chợt nhổm dậy, rũ lông mi nhỏ giọng nói: "Thanh Hoan, anh có chút tức giận." Dừng một chút, sợ hắn hiểu lầm, vội vã bỏ thêm một câu, "Giận chính bản thân."
Cánh tay còn mang theo nhiệt độ dọa người, trong ổ chăn tìm được Úc Thanh Hoan, thấp thỏm đi lên, "Thanh Hoan, em ôm anh một cái..."
"Không ôm, " Úc Thanh Hoan nở nụ cười, đối diện với đôi mắt oan ức khổ sở của Hoắc Cừ, vén chăn lên chui vào, giọng nói có chút nghẹn từ bên trong truyền tới, "Nhưng có thể hôn nhẹ."
Hoắc Cừ bỗng dưng mở to hai mắt, hô hấp trong nháy mắt rối loạn.