Ngô Song bận cả một ngày, cuối cùng cũng về đến nhà, vừa mệt vừa đói. Thật sự không còn đủ tinh thần để tự nấu ăn cho mình, đành phải mở tủ lạnh ra, suy nghĩ có cái gì tùy tiện ăn đối phó một chút.
Kết quả cửa tủ lạnh vừa mở ra, liền phát hiện có một cái pudding trứng gà, là buổi chiều hôm trước Phương Thiếu Tắc làm.
Hắn nói trước nay chưa làm qua pudding, nên cầm điện thoại nghiên cứu công thức nửa ngày trời. Ở trong phòng bếp luống cuống tay chân hơn một giờ, cuối cùng cũng thành công làm ra cái này, kêu Ngô Song ăn, cô ngại khó coi nên không ăn, vẫn luôn để trong tủ lạnh.
Nhìn bánh kem do dự một hồi lâu, Ngô Song vươn tay, lấy nó ra, đem để trên bàn ăn cơm.
Nói thật, pudding trứng gà này quả thật khó coi, bên ngoài gồ ghề lồi lõm. Để cho đẹp, Phương Thiếu Tắc còn dùng chocolate vẽ một cái khuôn mặt tươi cười vặn vẹo ở trên, cười mà so với khóc còn khó coi hơn. (A Tắc đáng yêu quá. <3)
Nhìn đến khuôn mặt này, Ngô Song liền nghĩ đến Phương Thiếu Tắc. Mà nghĩ đến Phương Thiếu Tắc thì cô cảm thấy phiền. Định đem pudding bỏ đi, cũng không biết như thế nào, vào phòng bếp dạo qua một vòng, không những không đem pudding bỏ đi, mà còn cầm
tới một cái muỗng.
Bởi, người phiền chính là Phương Thiếu Tắc, lại không phải pudding, không thể lãng phí lương thực phải không?
Ngô Song ma xui quỷ khiến mà cầm cái muỗng, múc một miếng pudding bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lập tức lan tỏa ở đầu lưỡi làm cô không khỏi nhắm mắt cảm nhận.
Ngon thật!
Khi cô định ăn muỗng thứ hai, tiếng đập cửa vang lên.
Chẳng lẽ là chủ nhà? Thật đáng ghét, làm phiền cô ăn pudding. Ngô Song không vui chạy tới vừa nhìn thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Má ơi, là Phương Thiếu Tắc!
Tên ŧıểυ tử này, sao hắn có thể lên đây? Ngô Song gấp đến độ xoay loanh quanh trong nhà, lập tức chạy đến bàn ăn cơm muốn đem pudding đi bỏ, nghĩ lại thấy tiếc, lại vội vàng mà để lại vào tủ lạnh.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại dồn dập hơn.
“Ngô Song, tôi biết chị ở bên trong, mau mở cửa!”
“Nếu chị không mở cửa, tôi liền nói cho bảo an chị ở bên trong bị trúng độc khí than đó?”
“Song song, cầu chị mở cửa cho tôi đi mà!”
“Chị có đói bụng không, tôi mua đồ ăn ngon cho chị nha!”
……
Mặc kệ Phương Thiếu Tắc ở bên ngoài năn nỉ ỉ ôi, uy hiếp đe doạ, Ngô Song vẫn không mở miệng.
Rốt cuộc, Phương Thiếu Tắc tung ra đại chiêu.
“Tôi đã nghĩ ra biện pháp, có thể giúp Tần đa͙σ Đường tiếp tục hoạt động.”
Rốt cuộc bên kia cánh cửa cũng truyền đến tiếng trả lời, Ngô Song hỏi: “Cậu không gạt tôi?”
Phương Thiếu Tắc âm thầm vui sướиɠ trong lòng, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, lừa chị tôi chính là chó con.”
Cuối cùng cũng mở cửa.
Ngô Song thò đầu ra, cảnh giác hỏi: “Thật sự cậu có biện pháp duy trì Tần đa͙σ Đường?”
“Gâu gâu gâu.” (-_- ""!!")
Hết thuốc chữa rồi!
“Cậu!” Ngô Song làm bộ muốn đóng cửa lại.
Phương Thiếu Tắc nhanh miệng nói: “Tôi đùa với chị thôi, cho tôi đi vào, vào rồi tôi sẽ nói cho chị.”
“Ai tin cậu!” Ngô Song trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn đóng cửa lại.
Nhưng Phương Thiếu Tắc đã nhanh chóng chen nửa thân mình vào tới: “Tôi thật không lừa chị, hôm nay tôi suy nghĩ cả một ngày mới nghĩ ra được biện pháp này, tuyệt đối dùng được, nhất định có thể duy trì được Tần đa͙σ Đường.”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, Ngô Song do dự một chút, lập tức bị hắn lách qua chỗ trống, vào phòng.
Trong tay Phương Thiếu Tắc cầm bao lớn bao nhỏ, vào phòng liền nói: “Tôi mới vừa đi siêu thị mua cho chị nước ép trái cây, để cho chị giải nhiệt, không thôi lại sinh bệnh.”
Ngô Song ngăn hắn lại: "Cậu nói rõ ràng trước, biện pháp gì?”
“Trước tiên chị để tôi đi cất đồ cái đã, cứu vớt Tần đa͙σ Đường là đại sự, vội vội vàng vàng như thế sao nói cho rõ ràng được?” Phương Thiếu Tắc nói xong liền đi đến tủ lạnh bên kia.
Tên ŧıểυ tử này, nhất định là hắn chơi nàng, Ngô Song nổi đoá, tiến lên giữ chặt Phương Thiếu Tắc: “Nếu không nói, tôi sẽ từ nơi này quăng cậu ra ngoài!”
“Tỷ tỷ, chị gấp cái gì, chuyện này thật sự quan trọng, chị để tôi đem đồ vật đi cất trước rồi nói không được sao?”
“Không được!”
……
Xô đấy qua lại, cửa tủ lạnh bị mở ra, một cái pudding bị ăn một nửa lẻ loi mà xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Ngô Song ngẩn ra, ngay sau đó cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Phương Thiếu Tắc buông đồ trong tay xuống, lấy pudding ra nhìn xem, đi đến trước mặt Ngô Song, cười xấu xa hỏi: “Là chị ăn sao?”
Ngô Song: “……”
“Ăn ngon không?”
“……”
“Khi ăn có hay nghĩ đến tôi không?”
“Phương Thiếu Tắc!” Ngô Song không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ áo sơ mi Phương Thiếu Tắc, "Cậu thích bị đánh có phải không?”
“Đừng đánh đừng đánh.” Phương Thiếu Tắc che mặt lại, vội vàng cầu xin tha thứ, “Tôi sai rồi, chị buông tay trước được không, có chuyện gì từ từ nói.”
Ngô Song buông tay ra, cảnh cáo: “Nếu cậu lại không nói thật, tôi sẽ không khách khí.
“Tôi nói, tôi nói.” Phương Thiếu Tắc đĩa bánh pudding xuống, lấy điện thoại hiện ra một cái tin tức, đưa cho Ngô Song, “Tin tức này, chị nhìn xem.”
Ngô Song hoài nghi đón lấy điện thoại, thấy được một cái tiêu đề là: << Cô gái đi làm ca đêm, trên đường về nhà gặp sắc lang dâm loạn >>
Tin tức có nói, khoảng thời gian gần đây, ở kế bên thành Tây, phụ nữ đi làm ca đêm về nhà, liên tiếp gặp phải sắc lang dâm loạn, kẻ đó có dáng người tầm trung (không cao cũng không thấp), trên mặt đeo khẩu trang, thường xuyên cải trang thành nhiều bộ dạng để gây án. Hơn nữa, động tác hắn rất nhanh, thân thủ lợi hại, cảnh sát vây bắt rất nhiều lần cũng chưa thể bắt được hắn. Hy vọng phụ nữ không nên đi làm về quá khuya, chú ý an toàn cho bản thân.
Thông báo này là ở thành Tây, nhưng mà Ngô Song không rõ Phương Thiếu Tắc cho cô xem tin tức này là có ý tứ gì.
Phương Thiếu Tắc lấy điện thoại lại, giải thích nói: “Tôi đã tìm người hỏi thăm, trong khoảng thời gian này, công ty ở thành Tây quả thật có sắc lang lui tới, đã có vài nữ nhân viên gặp phải hắn. Hơn nữa đối phương còn rất kiêu ngạo, ở đường lớn cũng dám ra tay, làm người ta khó lòng phòng bị, cảnh sát đã không có biện pháp với hắn.”
“Sau đó thì sao?” Ngô Song hỏi.
“Bởi vì vẫn luôn không bắt được sắc lang này, sự việc càng ngày càng loạn. Hiện tại đã truyền tới tai giới truyền thông, khiến cho lòng người hoảng sợ. Nếu ngay lúc này, có người có thể bắt được tên sắc lang đó, nhất định sẽ khiến cho mọi người chấn động một phen.”
“Ý của cậu là, để người của Tần đa͙σ Đường đi bắt sắc lang?” Ngô Song nghe qua đã hiểu ý tứ của hắn.
Phương Thiếu Tắc gật đầu: “Không sai, nếu cảnh sát đã bất lực với tội phạm, Tần đa͙σ Đường có thể bắt được, truyền thông nhất định sẽ tranh nhau đưa tin tuyên truyền. Đến lúc đó, chúng ta lại tùy tiện tuyên truyền một chút nhu đa͙σ có thể giúp thân thể khoẻ mạnh hơn, lại còn phòng được sắc lang gì đó, còn sợ không có học viên đến học sao?"
Phương Thiếu Tắc nói làm Ngô Song lâm vào trầm tư, chủ ý này quả thật không tồi, nếu Tần đa͙σ Đường có thể bắt được sắc lang, nhất định có thể tuyên truyền cho võ quán. Nhưng mà, ngay cả cảnh sát cũng không bắt được tội phạm, Tần đa͙σ Đường có thể bắt được không?
Phương Thiếu Tắc không do dự, quyết đoán nói: “Đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, nếu Tần đa͙σ Đường muốn hành động thì nhất định phải mau lên, phải bắt được tội phạm trước khi cảnh sát ra tay, lúc này mới có thể khiến cho mọi người chú ý.”
“Được.” Ngô Song ngẩng đầu, nói, “Làm theo lời cậu đi."