Sau khi sự kiện ảnh chụp phát sinh, một lần nữa Ngô Song đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Tổ trưởng tổ b, La Hãn Quốc lần trước bị cô làm cho mất mặt, bây giờ có được cơ hội, ẩn ý châm chọc mỉa mai lại Ngô Song.
“Ai da Ngô tổ trưởng, nghe nói cô lại yêu đương, còn có tinh lực tập trung vào công việc sao? Nữ nhân tuổi đã lớn, yêu đương cũng nhất định phải mở mắt nhìn cho rõ. Ngàn vạn lần đừng lại giống như lần trước, để mọi chuyện bát nháo ra như vậy, người ta nhìn mà chê cười còn chưa nói, lại làm liên lụy đến người vô tội nha.”
Ngô Song mặc kệ hắn, lập tức đi lướt qua.
La Hãn Quốc cố tình không biết sống chết mà chắn ở phía trước cô, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Ngô tổ trưởng, tôi đang nói chuyện với cô đó, sao cô không để ý tới tôi vậy? Nghe nói lúc này cô tìm được bạn trai, lại là trong công ty chúng ta, sao không giới thiệu cho mọi người biết với? Không phải là sợ hỏi tới tận nơi, quá xấu hổ chứ?”
Ngô Song dừng chân, nhìn hắn: “La tổ trưởng, anh rảnh lắm sao?”
Thấy Ngô Song giống như tức giận, La Hãn Quốc càng hăng hái: “Đừng nói như vậy chứ, tốt xấu gì mọi người cũng làm chung với nhau nhiều năm như vậy, đây là tôi quan tâm cô mà.”
“Phải không?” Ngô Song cười lạnh, "Anh có tinh lực quan tâm tôi, còn không bằng đem dự án đá quý Fancy lấy lại đi. Tổ a chúng tôi rất bận, không phải có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, đi theo dọn shit (phân) cho các người.”
Trong tích tắc, sắc mặt La Hãn Quốc đen thui, nhưng vẫn giảo biện: “Sao cô nói như vậy? Nói cái gì mà dọn shit? Thật thô tục? Dự án đá quý Fancy chúng tôi đã làm một nửa, là cô cướp đi mà? Thủ đoạn Ngô tổ trưởng đối phó với nam nhân, thật đúng là chúng tôi theo không kịp nha!”
Vốn dĩ Ngô Song vốn dĩ không muốn tính toán, nhưng tên ngốc La Hãn Quốc này cứ thích dây vào. Mắt thấy Lão Du đang đi qua bên đây, bất động thanh sắc hỏi: “Ý của La tổ trưởng nói, là tôi đoạt hạng mục của các người?”
“Còn không phải sao?” La Hãn Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
“Hạng mục là giám đốc Du chính tay phân phó xuống, tôi đoạt như thế nào chứ?” Ngô Song hỏi.
“Cô còn có mặt mũi hỏi, ai biết cô và giám đốc Du có thông đồng với nhau không chứ!”
“La! Hãn! Quốc!” Phía sau tiếng Lão Du gầm gừ, “Cậu đang nói xằng bậy cái gì đó, đến văn phòng ta một chuyến!”
La Hãn Quốc muốn tè ra quần, nơm nớp lo sợ đi theo Lão Du. Đi rồi còn không quên quay đầu lại hung tợn, trừng mắt liếc Ngô Song một cái: Cô chờ đó!
Loại uy hiếp như thế này, Ngô Song một chút cũng không quan tâm. Cô ôm văn kiện trở về văn phòng, Diêu Thiên Thiên sớm đã đợi cô lâu rồi.
“Cuối cùng cũng về tới, mau tới đây mau tới đây!” Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo vào văn phòng, khóa cửa lại, lập tức hỏi, “Hai người làm sao vậy? Ảnh chụp kia là thế nào mà có?”
“Mình không biết.” Ngô Song buông tay, đem văn kiện để lại trên bàn, bắt đầu công việc.
Diêu Thiên Thiên tiến lên một bước, đoạt lấy văn kiện trong tay cô: “Này, sao cậu có thể bình thản như vậy? Mình còn gấp thay cậu muốn chết rồi nè!"
“Cậu gấp cái gì?” Ngô Song ngẩng đầu hỏi.
“Mình……” Diêu Thiên Thiên bị hỏi, luống cuống, thật lâu sau mới nói, “Không phải chính cậu đã nói sao, không muốn để người khác biết cậu à tên ŧıểυ tử kia có quan hệ gì.”
“Mình với hắn không có gì.” Ngô Song giải thích lại lần nữa.
“Đừng xạo, với mình mà cậu còn giấu cái gì?” Diêu Thiên Thiên đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Ngô Song, hai chân bắt chéo, nói, “Mình tận mắt nhìn thấy cả rồi, hai người đã như vậy, còn có thể nói không có gì?”
“Không phải như cậu nghĩ đâu."
“Mình tin những gì mình thấy, mình cũng đâu có mù!"
“Mình không thèm nói với cậu nữa.” Ngô Song duỗi tay lấy lại văn kiện.
Diêu Thiên Thiên một phát chụp lại văn kiện: “Cậu thành thật nói cho mình, rốt cuộc cậu có tính cùng ŧıểυ tử kia phát triển thêm không?"
“Căn bản mình với hắn không có bắt đầu, cũng sẽ không có phát triển.” Ngô Song mắt cũng không nhìn lên mà nói.
“Nói như vậy là, cậu không phải là nghiêm túc với hắn?” Diêu Thiên Thiên nghĩ nghĩ, nghiêng thân mình qua đây, thần bí nói, “Nhưng mình cảm thấy, ŧıểυ tử kia là nghiêm túc.”
Ngô Song ngước mắt lên nhìn vào mắt Diêu Thiên Thiên, lập tức lại cúi đầu, làm bộ không thèm để ý mà nói: “Hắn nói cậu tin sao?”
“Không phải hắn nói, là mình nhìn ra được.” Diêu Thiên Thiên phân tích nói, “Với kinh nghiệm vài chục năm tung hoành tình trường, mình thấy ŧıểυ tử này thật không phải loại người dối trá, ánh mắt hắn nhìn cậu, với người khác không giống nhau.”
“Hắn nhìn ai mà chẳng như vậy?” Ngô Song nhịn không được nói tiếp.
“Chỉ khi hắn nhìn cậu, tròng mắt mới là lấp lánh tỏa sáng, cậu biết cái này kêu là ánh mắt gì không? Đây là ánh mắt yêu thương, chỉ có thầm tình thích một người, mới có thể nhìn đối phương như vậy.”
Trong lòng Ngô Song chấn động: “Cậu nói đều là lý luận vớ vẩn.”
Diêu Thiên Thiên nóng nảy: “Ai nha, mình không gạt ngươi, đây đều từ kinh nghiệm của mình nhìn ra mà!”
“Knh nghiệm của cậu phong phú như vậy, sao không tnấy cậu yêu đương với ai cả?
“Ai nói mình không yêu đương, mình gọi một tiếng là có nam nhân đến liền!”
“Nhưng cậu chính là không quên được Bùi Khải.”
“Cậu mới quên không được, cả nhà các người đều quên không được!” Diêu Thiên Thiên tức khắc liền nổi xung lên, từ trên bàn làm việc nhảy xuống, chỉ vào Ngô Song nói, "Mình mặc kệ cậu thế nào, về sau chuyện của cậu với tên ŧıểυ tử kia, mình không bao giờ quản nữa! Mình đi đây!”
“Này, Cậu!” Ngô Song muốn gọi cô lại, Diêu Thiên Thiên cũng đã đi ra khỏi văn phòng rồi.
Ngô Song ngồi trở lại trước bàn làm việc, hồi tưởng lại những lời vừa rồi Diêu Thiên Thiên nói, trong lòng hỗn loạn. Diêu Thiên Thiên không quên được Bùi Khải, cô trốn không thoát Phương Thiếu Tắc, tình yêu trên thế giới này, thật là quá phiền phức.
...........
Diêu Thiên Thiên nổi giận đùng đùng mà rời khỏi văn phòng Ngô Song, tâm tình lập tức tụt xuống mức âm luôn rồi. Bên tai tất cả đều là câu nói kia của Ngô Song.
“Nhưng cậu không quên được Bùi Khải.”
Đã ba năm, vì sao lại nhắc tới tên người nam nhân này, nghe như vậy thật khó chịu. Không phải cô không quên được, cô chỉ là không cam lòng mà thôi. Không cam lòng bị người nam nhân này không nói không rằng đã chia tay, đến một câu nói cũng không có.
Di động rung một chút, Diêu Thiên Thiên cầm lấy, nhìn thấy tên người nhắn, sắc mặt càng không tốt.
【 Mạc Dật: Sư muội, buổi tối có rảnh cùng nhau ăn cơm không? 】
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Nam nhân đều là một loại dối trá, ngoài miệng nói ăn cơm, trong lòng nghĩ cách làm thế nào để ăn luôn mình!
Diêu Thiên Thiên căn bản không muốn để ý đến hắn, nhưng mà không biết tại sao, bên tai lại vang lên câu nói vừa rồi của Ngô Song.
“Nhưng cậu không quên được Bùi Khải.”
Thật là càng nghĩ càng giận, ai nói cô quên không được? Cô chính là muốn quên thật nhanh để toàn thế giới xem!
【 Đào chi Diêu Diêu: Có a. 】
Nhìn di động xuất hiện tin nhắn, nét mặt Mạc Dật biểu lộ tươi cười.
Trợ lý ở bên cạnh hỏi: “Mạc tổng, đã lâu lắm rồi, cuối cùng cũng thấy ngài cười.”
Mạc Dật thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: “Đi đem ‘sky star’ lấy tới cho tôi.”
“Đó là đồ dùng để mang đi triển lãm đá quý ở Paris năm sau, ngài xác định dùng cái kia?” Trợ lý thiện ý mà nhắc nhở nói.