Sợ vị "kim chủ tiềm năng" của mình bị cô làm cho sợ bỏ chạy mất. ông lớn này mà cảm thấy cô hét giá trên trời, ngân sách của họ không đủ mà chuồn mất thì cô sẽ khóc ngất trong toilet mất!
Nghĩ vậy, Tống Mạn gửi thêm một câu: Trước hay sau thuế?
Đối phương trả lời gần như ngay lập tức: Trước.
Ngay sau đó là một tin nhắn mới: Cô ở thành phố nào, tôi đến đó ký hợp đồng chuyển nhượng trực tiếp được không?
Đối phương đã nói được như vậy thì thương vụ này coi như chắc chín phần mười rồi. Thế là Tống Mạn cũng cho người ta cái định vị, bảo họ hai hôm nữa đến bệnh viện tìm cô bàn chuyện hợp đồng.
Tống Mạn không hỏi giới tính của đối phương vì sợ gặp mặt riêng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ở nơi công cộng như bệnh viện thì dù có chuyện gì cô cũng đảm bảo được an toàn cho bản thân.
Hơn nữa, gặp mặt ở bệnh viện cũng đủ quang minh chính đại, khỏi phải lén la lén lút ra ngoài gặp người lạ, lỡ bị mấy tay paparazzi chụp trộm rồi lại giật tít lung tung.
Tống Mạn không sợ chuyện, nhưng cũng không muốn tự dưng rước phiền phức vào người.
Vậy là chỉ vài ba câu nói đã chốt xong một "vụ làm ăn lớn", hẹn thời gian gặp mặt với đối phương xong, Tống Mạn thoát Weibo, không tiếp tục "sự nghiệp chụp màn hình" nữa.
Mà tải Zhihu về, gõ vào thanh tìm kiếm mấy câu: "Ôn thi công chức có tài liệu miễn phí ở nào không?"; "Đề thi công chức các năm pdf".
Trước đó tuy nói là muốn chụp lại hết đống tin nhắn nhục mạ kia, nhưng nếu thật sự làm thì phải dành ra mấy ngày ở viện mới làm xong.
Trên thực tế, Tống Mạn không thể nào "lơ là" công việc đến thế được.
Bây giờ chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi công chức, cô phải ôn tập, chuẩn bị cho thật tốt.
Thực ra, với một "kẻ đến từ thế giới khác" đang học dở chừng như Tống Mạn thì giải pháp tối ưu nhất lúc này là đăng ký học, nhờ giáo viên của trung tâm luyện thi chuyên nghiệp giúp cô ôn luyện cấp tốc, khoanh vùng trọng tâm thi cử của thế giới này. Bản thân cô cũng có chút kiến thức nền, làm vậy sẽ có hiệu quả hơn.
Nhưng tiếc là hiện tại trong tay cô không có đồng nào để đi học, "nghèo kiết xác" thì đừng mơ mộng viển vông làm gì.
Vì vậy Tống Mạn chỉ đành tự tìm kiếm trên mạng một số tài khoản liên quan đến thi công chức có nội dung bổ ích, sau đó lên Taobao mua sách về tự ôn tập.
Haiz, tất cả là tại nghèo mà ra!
Thầm than thở trong lòng, Tống Mạn không khỏi bắt đầu mong chờ cuộc gặp gỡ với vị đại gia muốn mua tài khoản của mình.
Mong là thương vụ này thành công mỹ mãn!
...
Tống Mạn hẹn gặp vị đại gia này vào ngày thứ ba cô nằm viện.
Buổi trưa hôm đó, khi Tống Mạn đang vừa gặm bánh bao vừa đọc thì ngoài cửa phòng bệnh đơn của cô vang lên tiếng gõ cửa lịch sự. Người có thể gõ cửa lễ phép như vậy chắc chắn chỉ có thể là vị kim chủ giàu sụ trên Weibo kia chứ không thể là ai khác, người của công ty không bao giờ làm thế.