Tống Mạn đáp một cách chắc nịch: "Thử xem sao, chứ tôi đã đen đủi đến thế này rồi, có tệ hơn được nữa không?"
Triệu Dương gật gù, bắt đầu thấy có lý. Hắn định hỏi thêm gì đó nhưng Tống Mạn đã nói trước: "Triệu ca, tôi nghĩ nên nhanh chóng bán tài khoản đi. Tôi vừa rửa ruột xong sau khi uống thuốc ngủ, tin tức này sẽ sớm bị lộ ra. Nếu bán bây giờ, việc này sẽ càng thuyết phục hơn, không giống như có dự mưu."
Nghe đến đây, Triệu Dương hơi giật mình, nhưng hắn cũng chẳng còn gì để nói. Kế hoạch này có vẻ điên rồ, nhưng lại nghe rất hợp lý. Hắn nhìn cô đầy hoài nghi: "Tất cả đều là ý của cô sao?"
Tống Mạn cười nhạt: "Một người đã trải qua cái chết thì cũng nên học được vài điều chứ. Tôi biết mình phải làm gì."
Nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của Tống Mạn, Triệu Dương đành đứng dậy, nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì hắn quay lại hỏi: "Còn chuyện Lý tổng..."
Tống Mạn cười khẩy, đáp: "Triệu ca yên tâm. Đã chết một lần rồi, tôi biết phải làm gì. Mười ngày nữa tôi sẽ bồi Lý tổng uống tới bến. Chỉ là anh giúp tôi nói vài lời tốt đẹp trước với Lý tổng thôi."
Nghe xong, Triệu Dương cười thoải mái, gật đầu rồi rời đi. Ngay khi hắn khuất bóng, Tống Mạn lập tức giơ ngón giữa về phía cửa và lầm bầm: "Ngu ngốc!"
Mười ngày sau sao? Cô thật sự muốn xem thử với tửu lượng không ai bì kịp của cô thì ai mới là người bồi ai uống. Cô tiếp tục công việc chụp màn hình các bình luận tiêu cực, thầm nghĩ: Nguyên chủ đúng là bị chán ghét đến đỉnh điểm, chắc mình sẽ bận rộn với công việc này suốt mấy ngày.
Đột nhiên, màn hình hiển thị một tin nhắn mới. Người gửi không phải là antifan như thường lệ, mà là một tin nhắn với nội dung khác thường:
"Xin chào, tài khoản này bán bao nhiêu?"
"100 triệu được chứ?"
Tống Mạn ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy.
Trời ơi đất hỡi, gặp đại gia rồi!
Tuy rằng trước đây Tống Mạn cũng từng thấy mấy bài báo nói về việc bỏ thời gian nuôi tài khoản Weibo lên đến mấy trăm nghìn follow rồi bán được cả mớ tiền, nhưng giờ tự nhiên có người trả giá con số bảy chữ số cho cái tài khoản rách của mình, Tống Mạn vẫn không khỏi nghẹt thở.
Nhìn hai dòng thông báo đầy mùi tiền nằm im lìm trên màn hình, Tống Mạn ra sức nhịn lại cơn thèm khát muốn nói với đối phương "Giá này thêm cả tôi cân ký lên bán cũng được", cố tỏ ra kiêu kỳ gõ vào khung chat một chữ "Được".
Nhưng ngay trước khi gửi hai chữ này đi, Tống Mạn bỗng thấy tài khoản kia lại gửi thêm một tin nhắn mới.
-- Ơ, ít rồi hả? Vậy 150 vạn được không?
"..."
Nhìn đối phương chắc là thấy tin nhắn đã được đọc nhưng cô không trả lời, tưởng cô không hài lòng với mức giá trước đó nên lại thử dò hỏi một mức giá mới.
Tống Mạn không khỏi cảm thán trong lòng, thế giới của người giàu đúng là khó hiểu. Sau đó cô nhanh chóng bấm gửi hai chữ đã gõ ban nãy nhưng chưa kịp gửi đi.