"Cô Ấu Ninh và bạn đã đáp máy bay an toàn. Đang trên đường trở về."
Nhậm Lăng thở hắt ra một hơi, không biết cảm xúc của hắn lúc này là gì.
Vui mừng à?
Cũng chẳng phải.
Buồn bã?
Cũng chẳng đúng.
Nó cứ lẫn lộn hết cả lên, khiến cho tâm hắn trở nên bất an.
Hôm nay, người đó trở lại rồi.
Cô bé năm nào bây giờ đã trưởng thành rồi, công thành danh toại trở về quê hương sau 5 năm rời đi.
Hắn nên vui mừng cho cô mới đúng. Đây chẳng phải là điều hắn luôn mong ước sao?
Thế sao lúc này, tim hắn lại nhói đau như có ai tàn nhẫn đ âm vào thế này?
Là bởi vì bên cạnh cô bây giờ đã có thêm một người bạn đồng hành, mà đối phương chẳng phải hắn ư?
Điều này, cũng là điều hắn mong muốn ngay từ đầu mà.
Thất vọng cái mẹ gì chứ!
Nhậm Lăng thoáng thất thần, sau đó không khỏi bật cười thành tiếng.
Hắn thở hắt ra một hơi, đưa tay đỡ trán, cười châm chọc.
"Nhậm Lăng, mày điên thật rồi!"
Nhậm Lăng cười còn khó coi hơn cả khóc. Hắn dùng hai bàn tay che kín mặt, cố gắng che đi cảm xúc tuyệt vọng trong mắt mình.
Hắn mắng mỏ chính bản thân hắn, là do hắn tự làm tự chịu.
Năm đó, chính hắn đã tự tay đẩy Ấu Ninh ra xa, tự tay chặt đứt hy vọng duy nhất giữa hai người.
Là do hắn đã làm cô bé tuổi 17 thơ mộng tổn thương.
Làm sao hắn quên được, dáng vẻ tuyệt vọng thất thần khi Ấu Ninh chật vật chạy khỏi nhà hắn chứ.
Làm sao mà quên được...
Bao năm qua, chẳng đêm nào hắn không nằm mơ thấy. Như thể đang bị ông trời trừng phạt cho cái tội tàn ác kia cả.
Cũng phải.
Cũng vừa lắm.
9. Cửa văn phòng truyền tới tiếng gõ, Nhậm Lăng lập tức hoàn hồn. Hắn vội vàng che giấu đi cảm xúc lộn xộn của mình, sau đó lên tiếng.
Lúc sau, thư ký đẩy cửa tiến vào, nói:
"Nhậm tổng, Nhậm ŧıểυ thư nói muốn mượn tầng 12 của khách sạn LUX mở tiệc chiêu đãi bạn. Nhắn tôi báo với Nhậm tổng một tiếng."
Nhậm Lăng nhíu mày.
Nhắc đến cháu gái Nhậm Mỹ của mình lại cảm thấy đâu đầu.
Con bé là con gái của anh trai Nhậm Lăng, năm Nhậm Lăng còn nhỏ, khi được Nhậm gia đón về, cũng chỉ có bố Nhậm Mỹ là đối xử tốt và chăm sóc hắn, cho nên khi hắn trưởng thành, hắn một mực cưng chiều cô cháu gái này.
Con bé cũng rất ngoan, hiểu chuyện, không càn quấy.
Mãi cho đến năm định mệnh đó.
Cái năm mà Ấu Ninh tỏ tình với Nhậm Lăng, rồi bị hắn từ chối.
Đứa cháu gái luôn ngoan ngoãn này đứng trước mặt hắn mắng mỏ một trận, còn muốn tuyệt giao với Nhậm Lăng.
Sau đó, đương nhiên Nhậm Mỹ không làm được, nhưng tính cách cũng có chút ương bướng.
Con bé không muốn học rồi tiếp quản sản nghiệp gia đình, lại đòi vào showbiz. Bố cô vì thế mà tức đến đổ bệnh, bất đắc dĩ Nhậm Lăng chỉ đành đứng ra giải quyết.
Vì cô cháu gái này, hắn chỉ đành tham gia vào ngành giải trí, mở một công ty giải trí, để cho cháu gái thỏa sức vui chơi.
Mặt khác, thật ra Nhậm Lăng cũng có mục đích riêng của hắn.
Không đơn giản mà chiều theo cháu gái như thế được.
Đương nhiên, sau này sẽ có cơ hội mang chuyện này ra để lợi dụng cháu gái nhỏ ngốc nghếch kia.
Mà lúc này, Nhậm Lăng suy tư một hồi. Không cần nghĩ cũng đoán được Nhậm Mỹ muốn chiêu đãi ai.
Chắc là muốn mở tiệc ăn mừng sự trở lại của bạn thân Ấu Ninh của con bé.
Nghĩ tới Ấu Ninh, Nhậm Lăng liền gật đầu.
Hắn nói:
"Cử thêm mấy người tới thay con bé xử lý đi."