Tỏ Tình Với Chú Của Bạn Thân

Chương 13

Trước Sau

break

Nhậm Mỹ đăm chiêu.

 

Chà, chú nhỏ nhà cô xem ra có đối thủ thật rồi.

 

Đáng gờm đấy!

 

Nếu được, cô đặt cược cho Finn một vé thắng cuộc.

 

"Ninh Ninh, đừng uống nữa. Cậu ăn thử mấy món này đi. Đều dựa theo khẩu vị của cậu mà làm đấy."

 

Nhậm Mỹ kéo tay Ấu Ninh, lầm bẩm nói.

 

Ấu Ninh mơ màng nhìn Nhậm Mỹ, trong mắt phủ một tầng sương mù, men say dâng lên khiến cô choáng váng.

 

Chớp mắt lắc đầu, Ấu Ninh tỉnh táo phần nào. Cô gật đầu, ngoan ngoãn ăn một chút thức ăn theo sự giới thiệu của Nhậm Mỹ, sau đó cười rộ lên:

 

"Ngon lắm!"

 

"Vẫn là Mỹ Mỹ tốt với tới. Biết tớ thích đồ ăn quê nhà."

 

Nhậm Mỹ cười khanh khách, đắc ý ra mặt.

 

Tất nhiên, Nhậm Mỹ sẽ không nói cho Ấu Ninh biết, thật ra tất cả đều là do Nhậm Lăng chuẩn bị đâu.

 

Sợ nói ra rồi, có khi Ấu Ninh lại nôn thốc nôn tháo tại chỗ luôn ấy chữ.

 

Gì chứ dễ có chuyện ấy lắm!

 

Đến nửa đêm, khi phố phường đã không còn bao nhiêu ánh đèn sáng rực nữa, không khí thì được bao phủ bởi sự tĩnh lặng yên ắng.

 

Lúc này, cả đoàn người ai cũng say hết cả. Ấu Ninh choáng váng đến mức đi không vững.

 

Phải nhờ Finn đỡ lấy mới đi được.

 

Cô cười ngốc nghếch ôm lấy Nhậm Mỹ ngà ngà say bên cạnh mình, rồi nói:

 

"Mỹ Mỹ, cậu đúng là tri kỷ của tớ. Tớ yêu cậu nhất..."

 

"Hê hê... Mỹ Mỹ... vì cậu là bạn tốt của tớ... Finn cũng là bạn tớ... hai người đều là bạn... nên tớ tác thành cho hai cậu... hai cậu yêu nhau đi, trăm năm hạnh phúc!"

 

Nhậm Mỹ nghe thế liền cười khặc khặc phối hợp. Gật gù đáp:

 

"Được... đúng là bạn tốt của tớ. Nào, đêm nay cho tớ mượn anh bạn da trắng này một đêm nhé!"

 

"Finn... Finn đâu..."

 

Nhậm Mỹ loạng choạng nhào tới, sau đó lập tức bị kéo lại. Nhậm Lăng sắc mặt u ám bước tới kéo Nhậm Mỹ lại, rồi ném cô cho quản lý theo sau.

 

Mặt anh lạnh ngắt, rồi nói:

 

"Quản lý con bé cho tốt. Đưa về đi!"

 

Quản lý đi cùng mím chặt môi, chật vật đỡ Nhậm Mỹ, trên mặt hắn cũng hiện rõ hai chữ không vui, mày chau lại.

 

Nhậm Mỹ bị quản lý thô bạo kéo đi. Lúc này chỉ còn lại Finn và Ấu Ninh đang dựa vào lòng Finn thiếp đi.

 

Nhậm Lăng nhìn đến cay cả mắt, hắn nhíu chặt mày, rồi duỗi tay, toan muốn bắt lất Ấu Ninh về tay mình.

 

Thế nhưng một cánh tay duỗi tới, Finn giương mắt nhìn Nhậm Lăng, cười bảo:

 

"Chú này, cô ấy có tôi đưa về rồi!"

 

"Chú có tuổi rồi, nên về nghỉ ngơi đi. Bằng không ảnh hưởng sức khỏe!"

 

Nhậm Lăng: "..."

 

15. Mùi thuốc súng nồng nặc tứ phía. Hai người đàn ông mặt đối mặt, mắt chạm mắt, hoàn toàn nhìn nhau không vừa mắt chút nào.

 

Nhậm Lăng có thể chịu đựng Ấu Ninh phát tiết lên người mình.

 

Hắn có thể để cho cô đánh, mắng, làm cho hắn mất mặt bao nhiêu cũng chẳng sao.

 

Nhưng đối diện với người đàn ông thân thiết với Ấu Ninh, hắn hoàn toàn không chịu được.

 

Nhậm Lăng làm sao có thể để yên được chứ?

 

Tên ngoại quốc này, sao hắn ta dám động chạm tuổi tác của Nhậm tổng này vậy?

 

Nhậm Lăng nhíu chặt mày, khí tức bức người tản ra.

 

Hắn dứt khoát duỗi tay, thành công tóm được Ấu Ninh đang gục đầu thiếp đi trong ngực của chàng trai ngoài quốc mắt xanh nọ.

 

Hắn nói:

 

"Miệng còn hôi sữa, đừng có sủa!"

 

"Buông em ấy ra!"

 

"Đừng mơ tôi giao Ninh Ninh cho tên ất ơ như cậu."

 

Giọng Nhậm Lăng lạnh băng, ánh mắt hình viên đạn bắn tới, ngão nghễ thách thức đối phương, bản tính ngang ngược hoang dã tỏa ra từ người hắn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc