Trước nghe bà nội nói qua, bọn cô từng sống ở nông thôn, nồi đều là nồi lớn, không dùng lửa từ khí đốt thiên nhiên mà là dùng củi, củi lửa nấu cơm còn ngon hơn là dùng khí đốt thiên nhiên, vậy nên, cô vì muốn hấp dẫn người xem trên mạng mà dùng nồi lớn với củi lửa nấu cơm, dùng xong thì bỏ vào trong không gian, bây giờ phải nghĩ biện pháp đế mang nó ra.
“Những lời này không thể nói ra ngoài, nghe chưa?”
“Mẹ, để con nhóm lửa, bữa trưa hôm nay để con làm đi, cho mẹ nếm thử tay nghề của con gái mẹ.”
“Được, vậy hôm nay mẹ ngồi hưởng thụ.” Chu Tuệ Ngọc buồn cười ngồi ở ghế gỗ nhỏ, đây là ghế của nhà họ, bà bắt đầu châm lửa nấu nước.
Tô Điềm vui vẻ cười haha, tiện tay cầm lấy tỏi dại với hành dại hái được ở trên núi, cắt thỏ để sang một bên, lấy nồi nấu một ít nước, chần qua thịt thỏ.
Vì ở đây không có dầu mỡ, đừng nói là dầu thực vật, mỡ heo cũng không có, chỉ có thể chọn mấy miếng thịt thỏ có mỡ cho vào nồi xào lấy mỡ, đổ tỏi vào đảo cho thơm, thịt thỏ xào chín một nửa, bỏ nguyên củ khoai tây với nấm vào, thêm nước, nêm nếm ít muối.
Bột ngô cho thêm nước, thêm rau dại nhào thành viên, lần lượt dán từng viên bột ngô vào thành nồi, đậy nắp nồi lại, dùng một ít rơm rạ dựng thành một cái mành.
Hoàn hảo!
Hương vị của thiên nhiên.
Chỉ có thể làm như vậy, thừa dịp bà cụ Tô không để ý, cô lấy trộm hai thanh muối từ trong chén của nhà họ ra, cũng không còn loại gia vị nào khác, phải tạm chấp nhận. Vốn định từ trong kho hàng lấy mấy thứ ra, lại sợ bị mẹ cô phát hiện, cô đành phải kiềm chế lại cái tay ngứa ngáy của mình.
Thơm quá!
Thật là thơm quá đi!
Ngửi thấy mùi thơm, bụng của hai mẹ con lập tức sôi lên, hai người nhìn nhau, cười lên.
“Mẹ, con no quá, con đi dạo một vòng đây.” Hai mẹ con ăn xong một bữa, nằm nghiêng trên giường mẹ Tô.
“Đi đi, đừng có đi xa quá.”
Chu Tuệ Ngọc dặn dò một tiếng, chờ sau khi con gái đi ra ngoài, bà mang theo xẻng với khuôn gạch đất đi ra bờ sông, bà muốn làm một cái trang trại, nhà kín, lại có một cái sân to. Năm nay không có gà, mẹ Tô nghĩ sang năm bắt hai con gà trống về nuôi, mùa đông trời lạnh cần phải đốt giường, đốt giường thì lại cần lá cây với cành cây các thứ, cũng nên làm một cái lán để chứa đồ.
Nghĩ như vậy, nhưng muốn sống tốt hơn thì vẫn chưa đủ, đừng nói tới lá cây với cành cây, cái gì cũng không có, mùa đông còn không bị lạnh chết sao?
Mẹ Tô bắt đầu đi nhanh hơn.
Tô Điềm lắc lư tránh người chạy lên núi, cô còn phải đi “nhặt” đồ, tốt nhất là “nhặt” một cái nồi về.
Vừa đi vừa mở màn hình không gian lên, từ bên trong lấy một quả đào mật, hương vị ngọt ngào khiến hai mắt cô híp lại, ngon quá, đồ ở trong không gian tuyệt đối không phải đồ bình thường.
Cô mở không gian siêu thị giao dịch hiện đại. Ồ! Lần này không giống với lần trước, lại xuất hiện thêm hai cái nút, một cái là “Trao đổi”, cái còn lại là “Bán ra”.
Cô ngó qua trong không gian xem có gì để trao đổi không, thế mà không có gì! Về phần bán đi, đồ thì không có, bán cái cọng lông í.
Cô ủ rũ nhìn về chỗ hoa quả trên đỉnh núi phía xa, hay là thử một chút nhỉ?
Cô đưa tay ra một khoảng không, chọn “Bán”, một cái bảng liệt kê các mặt hàng cùng với chỗ trống để điền giá cả.
Tô Điềm chớp mắt, đầu lưỡi liếm răng nanh một cái, chọn mặt hàng là “Đào tiên”, giá là năm mươi đồng một cân.
Cô bán tổng cộng năm mươi cân.
Tô Điềm không có chút chột dạ nào, cây đào mật lớn lên bằng nước suối thần thì chẳng phải là đào tiên sao?