Tần Lâm Xuyên buồn cười lắc đầu, cô vẫn là một đứa trẻ.
“Mẹ, mẹ nhìn con bắt được cái gì này.” Tô Điềm nhỏ giọng gọi mẹ Tô, cầm thỏ lên khoe khoang với bà.
May mà không cần đi từ cửa trước vào, đi từ phía sau núi là đến được sau nhà rồi.
Tô Điềm xem xét xung quanh, cần phải dựng tường lên xây chuồng rồi, người ngoài nhấc mắt lên là có thể thấy ngay, một chút sự riêng tư cũng không có.
Không được rồi!
Mẹ Tô trở về đem nấm ra phơi nắng, lại chuẩn bị mấy cái để làm cho con gái ăn, thì nghe thấy tiếng gọi nhỏ của con gái, còn tưởng có chuyện gì, vội vàng chạy từ trong bếp ra.
“Con bắt được?” Mẹ Tô ngạc nhiên vô cùng, bà cảm thấy, từ khi dọn ra ở riêng, nhà bọn họ càng trở nên may mắn hơn.
Tô Điềm gật đầu, cô đem ý tưởng của mình nói ra, mẹ Tô không phản đối, vội vàng dùng thanh tre làm một cái giỏ, đây vốn là bà chuẩn bị để làm một cái giỏ dùng trong nhà, không ngờ phải thay đổi kế hoạch, trước hết dùng cho con thỏ đã.
“Trước dùng tạm cái này nhốt thỏ lại, không cẩn thận là nó đào hố chạy, chờ tới mai để mẹ thu dọn một chút xem sao.”
“Con nghe mẹ, để con đi chế biến con này.”
“Yên tâm, để mẹ làm cho.” Chu Tuệ Ngọc luyến tiếc để con gái làm, máu bắn tung tóe, làm con gái sợ thì sao.
“Mẹ vất vả rồi, vậy con đi rửa nấm.” Tô Điềm cũng không tranh giành việc, cười ha hả nhặt mất cây nấm lên, cũng không còn rau gì, lấy nấm ra hầm, lại thêm hai củ khoai tây.
“Được rồi, mẹ, mẹ nhìn xem con nhặt được cái gì này?” Tô Điềm giả vờ từ trong ngực lấy ra một con dao bếp đưa cho mẹ Tô, nhưng thật ra là lấy từ trong kho hàng, dù sao cô đã từng nấu ăn trong không gian, đối với một người chuyên làm live stream nấu ăn, sao có thể thiếu mấy thứ dụng cụ này.
Mẹ Tô nhìn con dao bóng loáng, lại nghĩ đến con gái vừa lôi ra từ trong áo, không có chút vui vẻ nào khi có dụng cụ cắt gọt mà chỉ thấy sợ hãi, nếu như không cẩn thận thì…xùy xùy xùy, không thể nghĩ như thế, việc xấu theo gió bay đi.
Tim bà đập liên hồi, cho tới bây giờ con gái đều được bà nâng niu trong lòng bàn tay, mẹ Tô đánh hai cái lên lưng Tô Điềm, mặt dữ dằn mắng cô: “Lần sau còn làm như thế nữa là mẹ đánh con, nghe chưa?”
“Con nghe mà, mẹ cầm nó lên thử xem, dao rất sắc.” Tô Điềm cười hì hì, một chút cũng không thấy đau, giục bà Tô cầm dao lên.
“Đúng là rất sắc, mẹ lớn như vậy nhưng chưa từng thấy con dao phay nào như này đâu.” Mẹ Tô vui sướng không thôi, thật sự rất sắc bén, một nhát cắt xong một miếng thịt, dao tốt vô cùng.
“Mẹ, mẹ nói xem, nhà mình sau khi ra ở riêng tốt hơn hẳn có đúng hay không, mẹ nghĩ xem, nhà mình ở chỗ ông nội Tô bao nhiêu năm, nhặt được bao nhiêu rau dại, nhưng có nhặt được nhiều nấm như này đâu.”
Tô Điềm vì để sắm thêm đồ dùng cho nhà bếp, không thể không dùng hết sức lực, trong miệng tấm tắc lấy làm lạ, lừa gạt mẹ Tô.
Những lời này của con gái bà cũng đã nghĩ tới, nếu một mình bà thấy vậy thì có thể là do bà nghĩ nhiều, nhưng cả con gái cũng suy nghĩ như vậy, có phải là thật hay không?