Cô liền mở màn hình chiếu lớn trong phòng tổng thống và xem một bộ phim hài.
Hai tiếng trôi qua, trong không gian vẫn là ban ngày.
Kết hợp với những khám phá trước đó, Khương Phi Nhạn đã dần hiểu rõ đặc tính của không gian này.
Không gian này không có ban đêm, chỉ có ban ngày, thời gian trôi nhanh gấp đôi so với bên ngoài, mọi thứ đều được bảo quản tươi mới, không hề hư hỏng.
Đây đúng là chiếc hộp báu vật vạn năng!
Khương Phi Nhạn uống một chai sữa chua, rồi nhanh chóng tắm rửa, sau đó ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.
Cô ngủ một giấc sâu suốt tám tiếng, sau khi tỉnh dậy, cô hâm nóng một ly sữa, ăn một chiếc sandwich, rồi đi dạo một vòng quanh quảng trường.
Nửa tiếng sau, cô vào võ đường và tập luyện ba giờ liên tục.
Khi đã mệt rã rời, cô dịch chuyển ngay về phòng tổng thống, ngồi ngoài ban công uống nước trái cây nghỉ ngơi, sau đó đi ngâm mình trong bồn tắm mát xa.
Tắm xong, cô vào bếp nấu một bữa ăn gồm: bò kho khoai tây, đậu phụ rán và cháo khoai lang.
Dùng ý niệm, cô đặt bát đĩa vào máy rửa bát, máy tự động bắt đầu làm sạch và sắp xếp lại.
Khương Phi Nhạn cầm một cuốn tiểu thuyết, thoải mái nằm dài trên ghế sofa đọc thêm một lúc nữa.
Khi thấy thời gian đã đủ, cô rời khỏi không gian.
Bên ngoài vẫn còn tối mờ, chưa đến 5 giờ sáng.
Khương Phi Nhạn dựa vào đầu giường chợp mắt thêm chút nữa.
Khi trời sáng hẳn, cô dậy đi rửa mặt và nấu hai quả trứng để ăn.
Sau đó cũng không buồn chào hỏi ai, cô liền rời khỏi nhà.
Mục tiêu của chuyến đi lần này chính là nhà họ Chu, nhà của người có thể giúp cô...
Thời điểm Khương Phi Nhạn đến nhà họ Chu, gia đình họ đang ăn sáng.
Thấy cô đến, một người phụ nữ trung niên liền đứng dậy mỉm cười chào đón:
“Nhạn Tử đến rồi à, cháu ăn sáng chưa? Đúng lúc dì vừa làm bánh trứng, vào ăn đi!”
Người này là Ngô Gia Huệ, bạn thân lâu năm của mẹ nguyên chủ. Bà ấy làm tổ trưởng tổ sản xuất trong nhà máy dệt, trước đây cũng từng làm chung với mẹ nguyên chủ.
“Dì Ngô, cháy ăn rồi, cháy đến có chút việc ạ.” Khương Phi Nhạn cười đáp, rồi quay sang chào người đàn ông đang ngồi ở bàn: “Chào chú Chu ạ.”
“Ha ha, Nhạn Tử, ăn thêm chút đi, cháu cũng gầy quá rồi.” Chu Kiến Bách cười gật đầu.
“Không cần đâu ạ.” Khương Phi Nhạn vừa dứt lời thì một cô gái trẻ từ bếp bước ra.
Vừa nhìn thấy cô, cô gái liền vui mừng reo lên: “Nhạn Tử, cậu đến rồi! Cậu đỡ hơn chưa...”
Nhưng chưa nói hết câu, cô gái đã bị mẹ trừng mắt lườm một cái.
Chu Linh Huệ vội ngậm miệng lại.
Phù, hú vía!
Mấy hôm trước Nhạn Tử suýt bị bán, chuyện đó là nỗi đau của đối phương, hiện tại cô ấy không nên nhắc đến mới đúng.