Khương Quốc Vĩ cau mày: “Còn nửa tháng nữa cơ mà, đến lúc đó mẹ con sẽ chuẩn bị cho, việc gì mà phải gấp?”
Khương Phi Nhạn cười nhạt nhìn ông: “Cũng có dùng tiền của ông đâu, ông gấp gì chứ?”
“Mày nói thế là có ý gì?!” Như thể bị chạm trúng tim đen, Khương Quốc Vĩ lập tức nổi giận:
“Bây giờ mày ăn, mặc, dùng đồ của tao, mày có tư cách gì mà nói những lời đó?!”
“Chưa chắc đâu.” Khương Phi Nhạn hừ lạnh: “Thời điểm ông ngoại còn sống, nhà đã có khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, sau khi mẹ mất, nhà máy lại bồi thường không ít. Từng đó cũng đủ để tôi dùng nhiều năm.”
Nghe đến đây, mặt Khương Quốc Vĩ sa sầm.
Ông ta ghét nhất là có ai nhắc đến cha vợ quá cố trước mặt mình.
Lão già cổ hủ đó, ngày xưa thấy ông ta mồ côi dễ bị bắt nạt, liền ép ông ta phải ở rể.
Nếu không phải ông ta kiên quyết bắt con gái mang họ Khương, thì dòng họ Khương đã tuyệt tự từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Khương Quốc Vĩ lại bùng lên.
Nhìn cô con gái có nét mặt giống hệt ông già quá cố, ông ta càng thêm khó chịu.