“…….” Judith không thể tiếp tục nói.
Derrick, ngồi đối diện với cô, bình tĩnh dùng dao cắt, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Hàng chục chiếc đĩa trắng xếp chồng lên nhau trước mặt anh.
Trước đây, chỉ riêng việc ăn cùng nhau đã là một điều đáng kinh ngạc. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là sức ăn của anh. Mỗi khi ngồi đối diện với cô, anh chỉ ăn rất ít với lý do là không có khẩu vị, vậy mà giờ đây ba bốn món ăn đã được dọn ra ngay lập tức, thậm chí trước khi Judith chưa kịp ăn hết một đĩa.
Cô nghĩ nếu mình ăn như thế, chắc bụng sẽ nổ tung mất.
“…….Anh chưa thấy no sao?”
Judith—người đã cố gắng không để ý đến anh cuối cùng không thể chịu đựng được nữa và mở miệng.
Đúng lúc đó, Derrick, người vừa đặt con dao xuống, trông như đang mỉm cười.
"Chưa…"
Câu trả lời hờ hững của anh khiến Judith thấy thương cho người đầu bếp đang bận rộn làm việc bên trong. Nhưng không lâu sau, suy nghĩ của cô chuyển sang một người đáng thương hơn, đang đứng đối diện với anh.
Giờ đây, chồng cô, người đã phá hỏng cuộc sống của cô, đã không còn nữa.
Nên cô tin rằng anh sẽ không phải là nỗi đau đầu, nhưng đó hoàn toàn là một giấc mơ vô lý.
“Nhưng ta nghĩ bụng ta sẽ no vì ta đang ở trong cơ thể con người”
Derrick lẩm bẩm, tặc lưỡi.
Judith, người đang cảm thấy bồn chồn trong lòng và sắp nhấp một ngụm rượu.
“Cái gì?”
“Không, không có gì đâu.”
Derrick lại nhếch khóe miệng lên như thể vừa nói ra điều gì đó.
Judith, người đang nhìn anh, nheo mắt lại. Ngay cả hành vi mỉm cười thường xuyên khi nhìn cô cũng thật kỳ lạ. Vốn dĩ anh luôn tràn ngập sự khinh miệt dành cho cô.
…….
Bữa tối kết thúc, hai người rời khỏi phòng ăn, đi lên tầng hai. Derrick đang mải mê nhìn ngắm xung quanh, cứ như thể anh mới đến đây lần đầu vậy.
Màn diễn xuất quá xuất sắc, đến nỗi cô không biết anh có tính toán gì không.
“Nó ở đây.”
Judith và Derrick không dùng chung một phòng ngủ. Đó là quyết định của họ. Phòng ngủ của cô nằm ở cuối hành lang, khá xa phòng ngủ của Derrick—vốn thông với phòng làm việc của anh.
Cô không có ý định dẫn anh lên phòng ngủ. Nhưng bước chân của cô như một thói quen, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, cô nhận ra mình đang ở ngay trước cửa phòng ngủ của anh.
Cô không còn cách nào khác, để chắc chắn cô tự mình mở cửa phòng ngủ cho anh, rồi cứ thế, cô quay đi.
“Nàng đang đi đâu vậy?”
Bước chân cô dừng lại, thân hình nghiêng về phía sau. Judith suýt ngã trong giây lát, nhưng cô đã kịp lấy lại thăng bằng nhờ thân hình vững chắc của anh đang đỡ lưng cô.
“Tôi đang đi ……”
“Nếu chúng ta là vợ chồng, chẳng phải chúng ta sẽ dùng chung một phòng ngủ sao?”
Derrick cau mày như thể anh không thể hiểu nổi.
Judith ngượng ngùng, không biết nên giải thích tình huống này thế nào cho phải. Nếu là một cặp vợ chồng bình thường, có lẽ họ sẽ ngủ chung phòng như anh ta nói.
Nhưng Judith và Derrick mới là một cặp vợ chồng không bình thường! Một người chồng không yêu vợ mình mà lại yêu một người phụ nữ khác, còn người vợ thì căm ghét người chồng.
Giờ đây Judith thực sự buộc phải thừa nhận. Chắc chắn là chồng cô, người đã chết và tỉnh lại, đã mất trí nhớ.
én