Cảm giác như bị dội gáo nước lạnh lên đầu, và cơn nóng biến mất ngay khi giọng nói ấy lọt vào tai.
Khi tâm trí trở lại bình thường, Judith nhận ra không hiểu mình đang làm gì với anh lúc này.
Trước khi để ai đó kịp nhìn thấy, thì cô vội vàng đẩy anh ra, đứng phắt dậy, chỉnh lại bộ dạng luộm thuộm rồi vội vã ra khỏi căn phòng.
Cô không đủ can đảm để quay lại nhìn Derrick, nên cố gắng nhìn về phía trước.
“Có chuyện gì vậy?”
Người hầu gái của Judith tình cờ ghé qua phòng làm việc. Khi nhìn thấy Judith, cô hầu gái liền nghiêng đầu.
“Không biết, liệu trong phòng có nóng không ạ? Mặt ngài đỏ quá.”
Nghe những lời người hầu gái nói, Judith liền đưa tay lên sờ má. Cô cảm thấy mu bàn tay nóng hơn bình thường.
Không phải vì nhiệt độ cơ thể. Tim cô đập thình thịch như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm điều gì đó sai trái.
Judith - người đang đứng ngây người với nhịp tim không ổn định, nhận ra ánh mắt của người hầu gái đang nhìn mình và cô nhanh chóng lắc đầu.
“Không có gì đâu. Mà này, cô có chuyện gì nói với tôi à?”
“À, Hầu tước Lipis đến thăm ạ”
“Anh trai tôi sao?”
“Vâng. Tôi đã dẫn ngài ấy đến phòng khách rồi ạ.”
Mặc dù đã đi theo người hầu gái đến phòng khách nơi khách đang đợi, thì cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác nóng ran bên trong mình.
Cô không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Cô không hề nghĩ đến việc sẽ hôn anh lần nữa. Nhưng khi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thì cô lại lặng lẽ đón nhận bàn tay anh, rồi môi họ chạm vào nhau.
Có lẽ cô đã bị anh mê hoặc trong giây lát; đó thực sự là một vấn đề bí ẩn.
Hơn hết, điều kỳ lạ nhất là mỗi khi nghĩ đến đôi mắt đỏ rực như ngọc, rực rỡ và sắc bén của anh, thì cơ thể cô lại run lên.
‘Tại sao mình lại như vậy?’
Judith cố gắng di chuyển đôi chân, để xóa đi đôi mắt đỏ rực của Derrick đang lơ lửng trong tâm trí mình.
“Anh trai.”
Một người đàn ông trông giống hệt cô đang đứng ở phòng khách - nơi chiếc cửa sổ chiếm trọn một bên bức tường, có thể nhìn ra khu vườn bên ngoài.
Vinsen Lipis.
Người đứng đầu gia tộc Hầu tước Lipis và là anh trai duy nhất của Judith.
“Điều gì đã đưa anh tới đây?”
“Ta nghe tin rồi. Công tước đã tỉnh lại.”
Khi cô đang ngồi đối diện anh, thì Vinsen liền trả lời ngay như thể anh đã chờ đợi điều này từ rất lâu.
“Tại sao em không nói cho ta biết về chuyện quan trọng này?”
“Em xin lỗi…”
Judith không có thời gian viết thư cho anh vì cô đã phải xử lý những lá thư tràn ngập vì tin đồn lan truyền khắp thủ đô trước khi kịp báo cho người thân.
“Tình hình của Công tước thế nào rồi? Ngài ấy đã hoàn toàn khỏi bệnh chưa?”
“Cơ thể ngài ấy vẫn khỏe mạnh, tuy nhiên…….”
Cô định giải thích với anh, nhưng ký ức về cảnh Derrick sống lại từ cõi chết một tuần trước lại hiện về trong tâm trí cô.
Chiếc quan tài rung lắc không ngừng, đám người hầu mặt tái mét như xác chết, và Judith đứng ngơ ngác giữa họ. Nghĩ lại thì, cảnh tượng ấy vô cùng kỳ lạ đến mức không ai có thể tưởng tượng được.
"Tuy nhiên?"
Vinsen cau mày trước những lời cô chưa nói hết và thúc giục cô tiếp tục trả lời.
“Ngài ấy đang bị mất trí nhớ”
"Cái gì?"
“Theo chẩn đoán của bác sĩ, ông ấy nói rằng đó là chứng mất trí nhớ.”
Vinsen hoàn toàn không thể nói nên lời.
Judith biết chắc rằng khi lần đầu nghe về chẩn đoán của bác sĩ thì biểu cảm của anh cũng sẽ không khác gì cô.
“Ha, mất trí nhớ…….. Nghiêm trọng đến mức nào?”
“Ngài ấy không biết tên em và thậm chí còn không nhớ mình là ai.”
Nghe cô trả lời, Vinsen liền bình tĩnh nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai, anh hỏi nhỏ.
“Có khả năng nào đây là kế hoạch do chính ngài ấy tạo ra không?”
“Em cũng hy vọng rằng có lẽ nó giống như vậy…… nhưng có vẻ như đó là sự thật.”
Derrick - người từng ghét chạm vào cô, giờ lại đòi ngủ cùng cô, thậm chí còn hôn cô nữa... Đó là một sự thay đổi không thể xảy ra trừ khi anh bị như những gì bác sĩ nói.
Khi Judith đang vuốt ve đôi môi mình, thì Vinsen đã uống cạn tách trà với vẻ mặt lạc lõng, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
“Đây là một hoàn cảnh không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù sao đi nữa, ta thực sự nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt cho em”