Trong ký ức hai mươi mấy năm của Hoàng Linh Vũ, người có thể thân cận về mặt linh hồn, cũng chỉ có một mình Diêm Phi Hoàng mà thôi. Cùng ăn cùng ở, có cùng sở thích, cùng nhau xem sách nghiên cứu, khai quật đo lường.
Đương nhiên cũng có tranh cãi, khi kịch liệt, thậm chí có thể hất tung lều vải, khiến cả đội phải đến khuyên can, nhưng hôm sau lại bình thường. Chỉ là điểm bất đồng của hai người quá lớn, suy nghĩ của Diêm Phi Hoàng càng lúc càng cực đoan, còn về việc bắt dầu từ lúc nào hắn đã dẫn đường cho đám đào trộm mộ, thì Hoàng Linh Vũ hoàn toàn không phát hiện.
Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ đối với câu hỏi của tất cả mọi người đều nói dối. Y nói bản thân bị bọn đào trộm chôn trong cổ mộ, y nói Diêm Phi Hoàng không phải là đồng bọn của họ, nói hắn đã toàn lực cứu mình, nhưng lại uống nhầm trà độc.
Vào ngày mà thi thể của Diêm Phi Hoàng được hỏa táng, Hoàng Linh Vũ đứng ở nơi xa mọi người nhất. Ngay cả khi nói lời cáo biệt cuối cùng cũng không bước lên, vì cha mẹ của Diêm Phi Hoàng đứng cạnh Diêm Phi Hoàng, em gái nâng di ảnh của anh trai, vẫn khóc mãi không ngẩng đầu lên.
Đối với người nhà mà nói, Hoàng Linh Vũ từng là bạn tốt chí giao của con trai bọn họ, mà lúc này, lại trở thành kẻ ác nhân đã sát hại tính mạng con mình.
Đến cuối cùng, y cũng chỉ đứng nhìn từ xa.
Chuyện nếu đã trở thành quá khứ, thì có tính toán thế nào cũng chỉ vô ích. Chỉ là y dù sao cũng là con người, cho dù biết vô ích, cũng vẫn liên tục hối hận và tự chấp vấn mỗi khi hồi ức lại trào lên, mãi trầm nổi trong cảm giác tội ác.
Tuy đã mơ hồ chống đỡ mấy năm tiếp đó, nhưng một khi gợi lên những tâm tư bị chôn sâu đó, thì vẫn mang tới thống hận lần sau còn mạnh hơn lần trước. Cũng như vết thương bị bỏ mặc không lo, thỉnh thoảng khi để ý tới, kéo băng gạc ra chỉ ngửi thấy mùi hôi thối mục rữa.
Cảm tình xen tập giữa phẫn hận, hổ thẹn, ủy khuất và bi thương, giống như một con dao từ từ mà kéo dài chuyển động, cho dù là người đút bằng sắt thép, thì có thể kiên trì được bao nhiêu năm?
______
Hoàng Linh Vũ dừng chân trên bãi cỏ cạnh khúc quanh, sương đọng sáng sớm thấm ẩm hơn nửa chiếc giày. Tuy đã cuối thu đầu đông, nhưng hoa cỏ trong Tần Hoài lâu vẫn chưa hoàn toàn khô héo.
Đã ở lại trong Tần Hoài lâu vài ngày, vẫn chưa thấy lâu chủ Tần Vãn Phong xuất hiện. Mà đối với y thì, không khác gì với một tai nạn khá thống khổ. Vì thân là một người mới còn trong thời kỳ chưa được xác nhận mà nói, mỗi ngày quy tắc phải tuân thủ là nhiều vô cùng. Giả dụ mỗi ngày trời chưa sáng đã phải đến trù phòng giúp làm vài việc lặt vặt, không còn cách nào, từ cổ chí kim, người mới luôn chịu cảnh bị ức hiếp.
Đã đến thời gian bưng cơm sáng đến các phòng các viện. Thì ra khi cọ thùng phân trong hoàng cung còn thanh nhàn hơn hiện tại rất nhiều. Chỉ cần làm chuyện được sai đúng giờ đúng số lượng xong rồi, trở về gian phòng dài chung của các hoạn thị muốn ngủ lúc nào thì ngủ, dù sao hoàng thân quốc thích trước giờ cũng chưa từng vào thị sát. Nhưng ở trong quan viện này, học quy tắc học tới phát nôn, lát nữa trở về, còn không biết phải tới chừng nào mới được ngủ.
Nhìn trước sau trái phải đích thật không có người, thanh tĩnh âm u càng đậm. Tính lười của Hoàng Linh Vũ lại nổi lên, ngáp một cái rồi ngồi xuống, sau đó cũng bất kể mọi thứ ngã xuống cái bịch, nằm xải thành hình chữ đại trên bãi cỏ đã vàng hơn phân nửa. Không bao lâu, hàn khí và sương đọng dưới đất đã thấm vào y sam sau lưng, lạnh thẳng đến phổi.
Trên người tuy khó chịu, nhưng tựa hồ chỉ có như thế mới có thể dần dần giúp y thoát ly khỏi tâm tư phiền loạn.
Y nằm rất lâu, đột nhiên nghe thấy không xa truyền tới tiếng cỏ động cực nhẹ, thứ đó đến rất nhanh, y còn chưa kịp suy nghĩ nên giả vờ không biết hay là mở mắt, thì nó đã đến bên cạnh. Qua một lúc, Hoàng Linh Vũ vì cảm thấy bên cạnh có khí tức ấm áp ập tới, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Mộ Dung Sí Diệm đã ôm gối ngồi sát y trên bãi cỏ, cũng không sợ một thân bạch y sẽ bị bẩn tới không thể mặc, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ nghiêng đầu cúi nhìn y.
Mộ Dung Sí Diệm có thân phận gì a? Tứ hoàng tử của thượng đông chủ quốc phía tây bắc Đông Ngô, nói về mặt lý luận, ‘Lâm Tục Phong’ là một tiểu quan bán thịt bán nghệ, nên ngũ thể* tiếp đất khấu đầu với hắn mới đúng. Nhưng hiện tại, Mộ Dung Sí Diệm lại lấy thân phận khách quý của Dương Châu Hầu xuất hiện ở Tần Hoài Lâu, thậm chí còn trú lại không chịu đi. Cái gọi là ‘khách quý’ của Dương Châu Hầu, rất có khả năng là khách quý đúng với danh thật, cũng có khả năng chỉ là một nam nhân đang được sủng mới tìm từ đâu tới. (*Ngũ thể: hai đầu gối, hai bàn tay, trán, tướng quỳ cung kính nhất)
___ Nên dùng lễ nghĩa thế nào để ứng phó đây?
Hoàng Linh Vũ cứ trừng to hai con mắt nhiễm đầy nghi hoặc nhìn thẳng vào Mộ Dung Sí Diệm. Chỉ là càng nhìn thì lại càng nghĩ không ra. Thật sự quái lạ, bình thường đầu óc luôn nhanh nhẹn, lúc này sao lại đông cứng như thế? Quả nhiên vẫn không thích hợp nhớ lại những tâm sự loạn thất bát tao kia, vừa nhớ tới, đầu óc liền ngu đi.
“Ngươi trú ở lâu nào?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi.
Phát ngốc.
“Tại sao lại ngủ ở đây?”
Không trả lời.
“Đối đãi khách nhân như thế là thập phần thất lễ, lẽ nào đây chính là đạo đãi khách của Tần Hoài lâu?”
Quả nhiên thập phần thất lễ, nghĩ như thế, Hoàng Linh Vũ mới trở người ngồi dậy, quy quy củ củ thực hiện ‘đạo đãi khách’.
Nhưng chưa đợi y kịp ngồi dậy, đã bị kiềm chặt vô pháp động đậy. Mộ Dung Sí Diệm cúi người xuống, áp y trở về. Tuy nói là áp, nhưng lực độ lại không quá nặng, thậm chí có thể nói là dịu dàng.
Mái tóc đen dài của Mộ Dung Sí Diệm tản ra trên mặt cỏ và đất bẩn ướt lạnh, gần tới mức Hoàng Linh Vũ hầu như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương. So với thái độ băng lạnh ngạo mạn phất tay áo bỏ đi mấy ngày trước thì vô cùng khác biệt, nhưng chỗ nào không giống, giới hạn lại vô cùng mơ hồ.
Hoàng Linh Vũ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm kỳ lạ, da thịt không tự chủ căng chặt, thậm chí có thể cảm giác được nhịp đâp của trái tim dần tăng nhanh__ quá gần rồi, nếu còn xuống nữa, rất khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện thân phận.
Nhưng Mộ Dung Sí Diệm lại nói: “Ngươi muốn nằm ở đây thì cứ nằm đi, không cần quản ta. Ta chỉ là vừa đúng lúc thích ngồi thế này thôi.”
Vào lúc này nếu lại cùng người này cường điệu bản thân theo nguyên tắc không cùng nam nhân, hiển nhiên là không biết tốt xấu, thế nên Hoàng Linh Vũ gật đầu. Chỉ là khi đối phương lại thả y ra, ngồi ôm gối, lại yên yên tĩnh tĩnh cúi nhìn, xuất phát từ cách nghĩ không thể quá mức khác biệt với người bình thường, Hoàng Linh Vũ thu lại tính lười biếng, bày ra biểu tình thuộc về người mới của quan viện ‘Lâm Tục Phong’ không xen thế sự hỏi: “Tại sao cứ mãi nhìn ta?”
“Đang nghiên cứu.”
“A!” Hoàng Linh Vũ kinh thán, một cái mũi một đôi mắt, đều là người thì có gì phải nghiên cứu, không phải chỉ bôi thêm mấy tầng phấn thôi sao.
“Lần đầu gặp mặt đã có thể nắm trúng chỗ đau của ta, vô cùng thẳng thắn, cách nói chuyện rất giống người đó. Ngươi thật không đơn giản.” Quỷ lửa thế nhưng lại đem nợ cũ của mấy ngày trước ra tính.
Hoàng Linh Vũ chỉ muốn ngồi dậy để đối kháng với hắn, để tránh rơi xuống hạ phong, ai biết còn chưa kịp động một ngón tay, đối phương lại cho mình một bạt tai đánh trở về, bất giác nổi lên tức giận__ mấy ngày trước người này đánh Mộ Dung Bạc Nhai hai bạt tai, hôm nay lại đè mình hai lần.
Ai ngờ hắn lại nói: “Nhân sinh luôn chỉ cần hợp ý là tốt nhất, tại sao cứ mãi để ý những quy tắc đó, để ý cách nhìn của nhiều người như thế. Thế tục đạo lý hay là lý luận của người khác, những thứ đó đều là chuyện của họ.”
Hoàng Linh Vũ chưa từng nghĩ vấn đề lập tức lại chuyển tới bên này, trừng mắt nhìn hắn, tiếp theo nỗ lực giãy dụa, nói: “Chính là vì để ý tới cách nhìn của ngươi, cho nên mới dám nói ra lời chân tâm của mình, nam nhân và nam nhân ở bên nhau có cái gì tốt? Ngươi nếu thích, tự mình đi làm là dược rồi, đừng kéo theo người khác xuống nước. Hơn nữa, cho dù là tiểu quan, phục vụ đại gia cũng phải có thù lao, ngươi cứ sờ không ép không như vậy không phải là ta rất chịu thiệt sao?”
Mộ Dung Sí Diệm thấy y hết sức nỗ lực giãy dụa, chung quy vẫn không thoát được, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng rộng, cuối cùng cười ha hả ra tiếng, tự mình lăn sang một bên, nằm trên bãi cỏ không quản y nữa.
Hoàng Linh Vũ ngồi dậy, vội muốn bỏ chạy như đang gặp phải người bị động kinh, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Mộ Dung Sí Diệm: “Chúng ta có từng quen biết không?”