Hoàng Linh Vũ còn chưa đọc xong được ba câu, người ở đương trường đã ngốc hết phân nữa, đợi đọc xong rồi, thì toàn bộ đều ngốc. Qua một lúc, Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên chợt giật vai, vội ổn định thân hình trốn sau lưng Mạc Am, may mà hắn lanh lẹ, lại không ai chú ý, cho nên tránh rất khéo.
Mộ Dung Sí Diệm có chút không xác định nói: “Có thể nào nói lại một lần không?”
Hoàng Linh Vũ lại thuật lại một lần, Mộ Dung Sí Diệm lần này toàn bộ hiểu rõ, lại nhìn biểu tình của những người ngồi đó, hoặc ngay như tượng gỗ hoặc thầm thì to nhỏ khổ sở suy nghĩ, thế là bạo phát ra một trận cười lớn, cong lưng vỗ mạnh lên bàn.
“Sao vậy, buồn cười như thế sao?” Lưu Mục kỳ quặc nói.
“Lấy bút mực tới, ta viết ra ngươi sẽ hiểu.” Sí Diệm rất hào phóng.
Quý nhân văn nhân hội họp, bút mực không thể thiếu, không bao lâu đã chuẩn bị xong. Mộ Dung Sí Diệm bảo Hoàng Linh Vũ thuật lại một lần, hắn viết lại như rồng bay phượng múa, chính là câu chuyện Thi Thị thực sư. Nhưng đến mấy chữ cuối cùng, Sí Diệm lại đoán không ra nội dung gì, hỏi: “Mấy chữ sau cùng là ý gì?”
“A!” Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên, vỗ đầu hối hận nói: “Trước đây khi tiên sinh dạy học, bảo chúng ta ‘hãy thử giải thích chuyện này’, vừa rồi lúc kể quá gấp, nên nói luôn cả câu nói của tiên sinh ra.”
Y nói như thế, những người khác lại nhìn những thứ được viết trên giấy, mới phát hiện toàn bộ những âm này đều là âm phát ra cần để mở khóe miệng. Khi thử để những âm đọc cổ quái lạ lẫm này nếu do bản thân đọc ra thì sẽ có cảm giác thế nào, thì đều cười đến nghiêng ngả, lại không hẹn mà cùng bội phục trí tuệ của Mộ Dung Sí Diệm, chỉ nghe hai lần đã có thể hiểu ý nghĩa, thật giỏi giang.
“Tiên sinh đó của ngươi thật thú vị, lại có thể tìm được loại văn chương này để các ngươi học thuộc, ta chưa từng nghe qua.” Lưu Mục cười xong, thần thái cũng hòa hoãn đi nhiều, kéo Hoàng Linh Vũ ngồi bên cạnh.
Tự nhiên là chưa từng nghe qua rồi, chỉ có giáo sư cổ văn của học viện lịch sử nào đó mới để sinh viên học những thứ này. (Bộc bạch: thiên địa chứng giám, giáo sư, Tiểu Hoàng không phải đang nói xấu ngài, những văn chương này thật rất thú vị ~)
“Chỉ có một câu chuyện cười này?” Mộ Dung Sí Diệm cũng hỏi.
“Còn nữa.”
“Kể thêm một chuyện đi?”
“Lý Cơ cảm thấy cô đơn, tìm một con gà lại dưỡng, đây là loại gà rừng từ trong những lùm gai. Gà từng đói kêu quác quác, Lý Cơ cầm cành trúc đút gạo cho nó. Gà ăn no rồi, nhảy lên tủ sách của Lý Cơ, Lý Cơ sợ bẩn, vội đuổi gà, gà bị dọa, nhảy lên bàn, Lý Cơ càng gấp hơn, xem cành trúc thành công cụ đuổi gà, đi tấn công gà, cành trúc tốc độ rất nhanh, nhưng lại đánh trúng đồ sứ trên bàn, đồ sứ rớt xuống đất, bể nát. Lý Cơ trừng mắt nhìn, gà trốn dưới bàn kêu loạn, Lý Cơ trong cơn tức giận, cởi giày đế gỗ đánh gà, đánh chết gà. Nghĩ đến kinh nghiệm nuôi gà, Lý cơ lại tức giận. Nên viết ra bản ‘Lý Cơ kích kê ký’.” (*Âm đọc chung: Ji)
Mộ Dung Sí Diệm nghĩ nửa ngày, Thấy Lưu Mục hai mắt nóng hổi trừng mình, nhún vai nói: “Lần này thật sự là không biết.”
Đến khi Hoàng Linh Vũ viết ra, mọi người mới bật cười. Nếu nhìn theo tờ giấy viết, nghĩ lại vừa rồi lúc ‘Lâm Tục Phong’ đọc thuộc, đích thật là không sai một âm, bốn thanh có đủ, nhưng nếu chỉ nghe thôi, thì chỉ có thể nghe được ‘ji ji ji ji ji’.
(*Giống như dấu của tiếng Việt, thay vì sắc huyền hỏi ngã nặng, thì tiếng Trung Quốc lại có bốn thanh, để phân biệt âm đọc)
“Còn nữa không?” Lưu Mục còn chưa tận hứng.
“Cũng chỉ có một âm thôi, còn muốn?”
“Đây là tự nhiên.” Mộ Dung Sí Diệm bị kích động bản tính, khẩn thiết muốn nghe.
“Cục cục gà, gà không ngừng kêu cục cục, mấy con gà tụ tập trong chuồng tìm ăn, xe vận chuyển gà đi rất nhanh, gà rất đói, cánh của chúng đã cứng như vẩy cá. Cuối cùng, xe chuyển gà gần đến nơi. Đột nhiên, có vài con gà tông mở chuồng, tất cả gà đều lao xuống xe rất nhanh. Nhưng xe vẫn đi rất nhanh, mấy con gà cánh đã cứng ngắc thấy bánh xe quay liền sợ hãi, vội lùi về. Cũng không quan tâm trong chuồng chen chúc thế nào. Cuối cùng, trong chuồng gà yên tĩnh lại, cho dù gà có đói, cũng chỉ dám kêu cục cục.” (Âm: Ji)
“… Được rồi, ngươi trực tiếp viết ra cho chúng ta đối chiếu là được.” Lần này Sí Diệm rất dứt khoát nhận thua.
Đợi khi viết xong, Lưu Mục nhìn một lượt, mới đưa cho Mộ Dung Sí Diệm nhìn một lượt, lại chuyển cho thập công tử nhìn một lượt, mọi người đều cười nghiêng ngả.
Mọi người cười nửa ngày, Hoàng Linh Vũ ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: “Như vậy có phải có thể… cái kia…”
“Có thể cái gì?” Mộ Dung Sí Diệm thấy y lấp lửng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
“Không cần làm chuyện ‘tiếp khách’ trên giường nữa?”
Mấy công tử của Tần Hoài lâu đều dẫn đầu công nhận, khi tất cả đều rất thuận lợi, Mộ Dung Sí Diệm lại cười nhạt: “Lâm công tử đừng vội đi, chúng ta còn một vấn đề muốn hỏi.”
“Tục Phong cung kính thỉnh giáo.”
“Lâm công tử vừa rồi từng nói với chúng ta, một chữ cũng không biết. Nhưng chớp mắt lại có thể múa bút viết ra văn chương thế này, không biết giải thích thế nào đây?”
Hoàng Linh Vũ nói: “Vốn nói không biết chữ, là vì cho rằng như thế có thể không cần tiếp khách. Hiện tại nói biết chữ, là vì biết như vậy mới có thể không cần lên giường.”
“Ngươi ghét chuyện đoạn tụ phân đào như thế sao?” (*Đoạn tụ phân đào: Đồng tính luyến ái)
“Sách thánh hiền có dạy, nam nữ chi giao mới có thể điều hòa âm dương, đoạn tụ phân đào là ngịch thiên đạo, không phải hành vi của người nghiêm túc.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe y nói như thế, lãnh khí từ trong lòng dâng lên. Một là vì thái độ nghĩ cũng không nghĩ của Hoàng Linh Vũ, vốn cho rằng không dễ gì mới gặp dược người tư tưởng thoải mái hoạt bát như thế, hành vi cử chỉ độc đáo vô cùng, gần đây thậm chí dần có cảm giác tri âm tương phùng, chí đồng đạo hợp, ai biết thế nhưng lại không thể lý giải tâm tình của đoạn tụ phân đào, thật khiến hắn rất thất vọng, giống như đã đánh mất thứ gì đó.
Nguyên nhân khác càng khiến hắn kêu to xui xẻo, vì những lời này của Hoàng Linh Vũ cũng là nói đúng lý, nhưng chính vì nói đúng lý, trường hợp sử dụng và số lần có hơi nhiều một chút chút__ nhớ lúc đầu, hắn cũng từng nói như thế với tứ đệ. Vì câu nói này rất đúng lẽ, nghe nói Mộ Dung Sí Diệm mấy ngày đó tự nhốt mình trong phòng, giọt nước hạt gạo cũng không cho vào bụng. Sau đó lại nghe đủ cách nói, Mộ Dung Sí Diệm không chút do dự__ mắc bệnh điên.
Ý cười vốn vẫn lưu trên mặt Mộ Dung Sí Diệm dần biến mất, hắn cúi đầu, tay cầm một miếng hương cao nhỏ, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, lạnh lùng cười âm trầm.
“Kha kha kha kha kha…” Hắn cười.
Thoáng chốc đó, Hoàng Linh Vũ quả thật bị chuyển biến bất ngờ của đối phương dọa nhảy dựng. Không phải chưa từng gặp cảnh này, chỉ là một người thần trí bình thường trong thoáng chốc phát bệnh thần kinh đã khiến những gia hỏa rõ ràng đã đạt trình độ chuyên nghiệp cấp tám phải mắt to trừng mắt nhỏ, quả thật là chuyện rất thử thách năng lực thừa nhận của hệ thống tuần hoàn máu.
Lưu Mục vừa nghe hắn cười như thế, dù sao cũng quen biết hắn vài năm, cũng cho rằng hắn lại phát bệnh, vội đứng lên, nói: “Hiền đệ, hiền đệ!”
Thấy Mộ Dung Sí Diệm chung quy thần trí hoang mang, định vỗ vai hắn. Ai ngờ lúc này đột nhiên có một người mặc bạch y vằn xanh lao vào giữ tay hắn, cung kính nói: “Vạn lần không thể, lúc này nếu kinh động công tử, hơn phân nửa sẽ thật sự đụng dao đụng thương.”
May mà Mộ Dung Sí Diệm cười xong, chỉ ngây ngây ngồi trên ghế phát ngốc, tựa hồ đang nghĩ đến tâm sự khó giải, chân mày nhăn chặt. Người mặc bạch y đó hiển nhiên là hạ nhân của hắn, lấy ra một bình vị muối chậm rãi đưa tới dưới mũi hắn.
Mộ Dung Sí Diệm cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng vẫn dùng ánh mắt thiêu đốt trừng Hoàng Linh Vũ, một lúc sau, đứng lên, âm lạnh nói: “Ngụy quân tử giả đạo học, vậy mà lúc nào cũng gắn trên môi. Ai ai cũng vậy, miệng thì nói một đằng, nhưng chớp mắt lại làm một nẻo. Lâm Tục Phong, ngươi thật đúng là tiểu nhân bỉ ổi!”
Nói xong, đầu cũng không quay lại phất tay áo bỏ đi.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy thế, sợ người khác trách tội Hoàng Linh Vũ, vội đẩy Mạc Am ra, rồi xách cổ Hoàng Linh Vũ. Thân hình hắn vốn cao, hiện tại vì thay đổi thân hình mà phối đế giày cao, xách Hoàng Linh Vũ nhỏ nhỏ ốm ốm lên vô cùng nhẹ nhàng, lập tức ném y lên lưng Mạc Am, tức giận nói: “Đồ thứ không có mắt, sao lại chọc khách quý tức giận, xem khi về ta thu thập ngươi thế nào.”
Lưu Mục thấy hắn càn rỡ, cũng không tiện phát tác với Hoàng Linh Vũ, ngược lại sầm mặt với Mộ Dung Bạc Nhai, vốn muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng nghĩ lại đây cũng là chuyện của người mới trong Tần Hoài Lâu, không tiện chen vào, nên đuổi theo Mộ Dung Sí Diệm.
Mạc Am thầm thở phào, lúc Mộ Dung Bạc Nhai ném Hoàng Linh Vũ trông thì nhẹ nhàng như thế, nhưng trên thực tế lại là thủ pháp vô cùng tỉ mỉ, thậm chí sợ người ngã xong bị ngốc, còn xem hắn là cái đệm lưng. Không khỏi cầu mong nhanh tìm được di thư của Diêm Phi Hoàng, để mau chóng rời khỏi nơi này.
Lúc này hắn nghĩ như thế, lại không biết, nếu thật sự tìm thấy phần di thư đó, đối với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói là may mắn, nhưng đối với Hoàng Linh Vũ thì lại là bất hạnh cực lớn.