Editor: L’espoir
*
“Mọi người cũng đâu có hứng thú với những thứ này đâu.” Thu Vãn Huỳnh cầm một quả trứng thản nhiên nói.
Diêu Học Cần chuyên về nuôi cấy gen, Hồng Trường Phong mặc dù lớn tuổi hơn, nhưng lại là người cực đoan nhất trong ba người, gã nghiên cứu về sự tiến hóa của gen.
Còn Thu Vãn Huỳnh thì thích nghiên cứu các giống loài cổ đại hơn.
Quả trứng trong tay nhỏ hơn quả bóng đá một chút, phải dùng cả hai tay mới cầm chắc được, thoạt nhìn, vỏ trứng có màu trắng vân đen, nhưng khi nhìn kỹ hơn nữa, sẽ phát hiện những đường vân đó ánh lên màu bạc nhạt.
Thu Vãn Huỳnh càng nhìn càng thấy hứng thú, hai mắt sáng ngời.
Màu bạc không phải là màu sắc nhã nhặn, thậm chí có thể nói là nổi bật bắt mắt ở nơi có ánh sáng, nhưng điều kỳ diệu là khi nhìn thấy những quả trứng này lần đầu tiên, cô lại không phát hiện ra những đường vân màu bạc đó.
Đúng là kỳ diệu.
Thu Vãn Huỳnh nghĩ đến đây thôi đã nóng lòng không thể chờ nổi nữa rồi, sau khi đóng ba chiếc hộp lại, cô liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Trương, xách lên rồi rời đi.
“Tôi về xem đây.”
Thu Vãn Huỳnh vứt lại một câu nói đầy hứng khởi rồi bước nhanh rời đi.
Diêu Học Cần thong thả cầm quả trứng trong tay, gật đầu với Đồ Minh, rồi nói với Hồng Trường Phong một câu “Đi đây”, sau đó thong thả rời đi.
Hồng Trường Phong lắc đầu, có phần không chịu nổi tính chậm chạp của Diêu Học Cần.
“Tôi cũng đi đây.” Gã nói, vẫy tay rồi đi theo.
Nhìn ba người rời đi, cửa đóng lại, Đồ Minh uống một ngụm nước, trong lòng nhẹ nhõm.
Thu Vãn Huỳnh không hiểu tình người, chỉ là một kẻ cuồng nghiên cứu, làm việc không quan tâm đến ai, sơ hở một chút là gây ra những chuyện nguy hiểm.
Diêu Học Cần nhìn thì có vẻ ôn hòa, nhưng khi bận rộn thì chỉ toàn tâm toàn ý vào nghiên cứu, gạt bỏ mọi tình cảm, lạnh lùng, tỉ mỉ, đòi hỏi chính xác mọi dữ liệu, y như một người máy.
Còn Hồng Trường Phong, hiện tại nhìn có vẻ bình thường, nhưng sau khi say mê nghiên cứu thì lại cầu toàn, chỉ cần hơi không vừa ý một cái là sẽ nổi giận, có thể gọi là bạo quân.
Ba người này đều là những nhà nghiên cứu xuất sắc nhất hiện nay, ai ông cũng cung phụng không khác gì tổ tông. Chức viện trưởng nghe có vẻ oai phong, thật ra ông chỉ là bảo mẫu mà cấp trên sắp xếp cho ba người này thôi.
Thu Vãn Huỳnh sải bước nhanh về phòng nghiên cứu, cẩn thận hoàn thành quy trình rửa tay, khử trùng kỹ lưỡng, rồi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, xách hộp vào phòng nghiên cứu độc quyền của mình.
Cô không vội tiến hành nghiên cứu sâu hơn mà bắt đầu khám phá sơ bộ.
Ba quả trứng có kích thước bằng nhau, hình dạng tương tự, chỉ có sự khác biệt nhỏ ở đường vân.
Vỏ màu trắng, những đường vân màu đen giống như vảy rắn, viền quanh các đường vân là những đường bạc nhạt.
Những đường màu bạc đó bám vào mép của những đường vân giống vảy đen, khi nhìn kỹ sẽ thấy chúng giống như những chiếc vảy rắn thật sự.
Cô càng nhìn càng nghiêm túc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, thậm chí cả hình dạng vảy rắn cô cũng ghi nhớ rõ ràng.
Thời gian trong phòng nghiên cứu dần phai mờ dấu vết.
Người phụ nữ mặc áo blouse trắng hơi cúi người, đôi mắt phượng với hàng mi cong dài và dày, khi nhìn chăm chú như vậy, cô lại mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng quyến luyến.
Ba quả trứng được lấy ra, đặt trên chiếc khăn trắng mềm mại.
Cứ thế yên lặng tiếp nhận sự chú ý của cô.
Trong thoáng chốc, đường vân màu bạc lặng lẽ sáng lên.
Sự tồn tại đang ngủ say ở một nơi hư vô nào đó đột nhiên mở mắt ra, nhìn xuyên qua hư vô.
Thu Vãn Huỳnh chớp mắt.
Mở mắt ra lần nữa, vẫn là đường vân màu bạc sâu thẳm, làm gì có ánh bạc nào.
Ảo giác sao?
Cô hơi nhíu mày, cây bút trong tay dừng lại một lát, cuối cùng vẫn không ghi lại chuyện này lên giấy.