Chương 8: Ừm, tiếp tục thịt
“Làm ơn, đừng tiếp —— Ưm ——” Cơ thể yếu ớt vặn vẹo, Vương Vi muốn thoát đi, nhưng mà thân thể lại khát cầu càng nhiều hơn, cô cảm thấy chính mình đã bệnh nguy kịch, sao cô lại kỳ quái như vậy.
Vì sao, còn chưa dừng lại ——
Đầu lưỡi của dã thú tàn sát bừa bãi trong vùng cấm, nhưng mỗi khi chạm vào lớp màng mỏng kia, nó lại ngừng di chuyển về phía trước, cho dù như vậy cũng đủ khiến cô ngây ngất, cô không cách nào cưỡng lại được chiếc lưỡi linh hoạt này. Cô thở hổn hển đẩy hắn ra nhưng vẫn bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đạt được lần lên đỉnh đầu tiên trong cuộc đời.
“Ưm a ——” Vương Vi vô lực thở hổn hển, cảm thấy thỏa mãn nhưng đồng thời lại càng cảm thấy trống rỗng hơn. “Ta, ta —— ân ~” vô lực tại dã thú trên người cọ động, bị buông ra triền tại dã thú bên hông, chính là nó eo quá thô, cô luôn là vô lực, lại cọ động về phía trước.
Nóng quá, như thế nào sẽ biến thành như vậy ——
Vương Vi vặn vẹo thân thể vô lực rêи ɾỉ.
Không biết khi nào, dươиɠ ѵậŧ của dã thú từ trong bao thò ra, gân xanh thật lớn che kín toàn cột trụ, trông thật dữ tợn, nơi đó đại khái to như cánh tay vậy, còn có chứa vảy rất nhỏ, càng đáng sợ chính là, bộ phận phía trước còn có gai ngược! Cái miệng nhỏ đằng trước chảy ra chất lỏng màu trắng sữa, biểu thị rằng nó đã sẵn sàng phát động.
Đầu tiên dã thú thử đưa ŧıểυ dã thú đi vào, sau khi phát hiện có chút khó khăn, hắn cẩn thận dùng ngón tay hai mảnh mỹ lệ ngây ngo kia của cô, tay hắn rất thô ráp, có lẽ là do đặc điểm chủng tộc của hắn. Mà làn da thô ráp mang đến cảm giác quả thực không gì sánh được. Đôi tay của Vương Vi yếu ớt bám vào vai hắn, bờ vai của hắn thực cường tráng cũng to rộng dị thường, khiến cho hai tay cô luôn vô lực, cô không nhịn được run rẩy, cho dù cắn môi, vẫn như cũ có thể nghe thấy âm thanh rách nát lại êm tai từ đôi môi oánh nhuận kia.
“Cầu ngươi, dừng lại ——”
“A —— từ bỏ, trời ơi, chịu không nổi, ngươi, cầu ngươi —— ưm a ~~~” Âm thanh thoát ra khỏi môi cô, mang theo hơi thở mê hoặc và quyến rũ..
Mẫn cảm Vương Vi mẫn cảm bị dã thú đáng giận này trêu chọc khiến chất lỏng ngọt ngào tràn ra, một lúc sau cũng tràn ngập.
Dã thú ác ý tăng nhanh tốc độ trêu chọc, cực kỳ yêu cô thở dốc, khi hắn cho rằng nơi đó của cô đã đủ ướt át, hắn nhẹ nhàng nâng cô lên, dùng tay vỗ về cô, làm cô càng tới gần hắn hơn, ŧıểυ dã thú sớm đã đứng thẳng, nhẹ nhàng đặt ở vùng cấm của cô, dịu dàng cọ xát khe hở trên đó, bôi chất lỏng của cô lên ŧıểυ dã thú, hắn bôi đều đều, ŧıểυ dã thú phát ra ánh nước trong suốt, tựa như mạ lên một lớp màng nước.
Trái tim run rẩy, Vương Vi không biết làm sao, ngón tay cô nắm chặt ——
Trong lúc bối rối, Vương Vi vô tình chạm vào ŧıểυ dã thú giữa háng của dã thú, cô bị dọa sợ. Khi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, cô kinh ngạc hét lên và nhanh chóng đẩy nó ra.
Đùa gì vậy, làm nó tiến vào nơi đó của cô, sẽ chết người đó, nó lớn như vậy, sao có thể tiến vào được!
Vương Vi chật vật xoay người muốn bò ra xa, nhưng lại bị hắn ôm chặt từ phía sau, không thể động đậy. Cô có thể cảm nhận được hắn đang tách chân cô ra, tách rộng ra, mở rộng như vậy khiến dây chằng trên đùi cô co rút đau đớn.
Vương Vi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, bộ dáng này cực kỳ giống sơn dương đợi làm thịt, trời ơi, cô sợ quá ----
Quỷ đá cẩn thận đỡ ŧıểυ dã thú nhắm ngay vùng cấm của cô, dùng tốc độ thong thả thử tiến vào khe hở gắt gao khép kín kia của Vương Vi, cọ xát từng chút một và tiến đến gần một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.
Đau quá ——
“Hu ——”
Cho dù cả người khô nóng khó nhịn, khe hở của cô cũng có lượng lớn chất bôi trơn, nhưng mà ŧıểυ dã thú thật sự quá lớn, hơn nữa lại có hình dạng dã thú dữ tợn, như là một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, hắn vừa mới tiến vào một chút, Vương Vi lập tức đau đến khóc thành tiếng. Cô khóc thút thít, run rẩy, nhưng những âm thanh phát ra từ miệng cô ấy đầy cảm xúc, không có sức thuyết phục chút nào.
Không, đừng động nữa——
Thứ bên trong cơ thể cô đẩy về phía trước thêm một chút rồi ngừng chuyển động. Vương Vi nghi hoặc nhìn về phía sau, lại thấy dã thú dần dần rút ŧıểυ dã thú ra khỏi người cô.
“Ưm ~~” Vương Vi rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ và kɧoáı ©ảʍ từ sự mãnh liệt của hắn, dần biến mất, cô càng ngày càng cảm thấy trống rỗng, cô khó chịu vặn vẹo, theo bản năng cọ vào người hắn, muốn nhiều hơn nữa.