Giọng nói này hoàn toàn đem du͙© vọиɠ biến thái trong lòng Thịnh Phong gọi ra tới, tiếng nữ nhân thét chói tai khi cuồng loạn hoan ái, ȶᏂασ lên nhất định sẽ rất sướиɠ.
Hắn ôm nàng đi đến bên giường, cả người to lớn đè lên nàng, mặc cho nàng khóc thút thít, hay thét chói tai, đánh hay đẩy đều không dùng được, hơi thở mang hormone nam tính mãnh liệt bao vây lấy nàng.
Cố Minh Mặc túm lấy cổ áo âu phục của hắn, thở phì phò nói: “Thịnh Phong, anh…anh nghe tôi nói…Tôi, tôi …Tôi còn không có chuẩn bị tốt…Ngày mai…Ngày mai lại làm được không?”
Thịnh Phong nghe xong bật cười, không phải kiểu cười của trượng phu an ủi ŧıểυ thê tử, mà đơn thuần là tiếng cười bừng bừng phấn chấn của tìиɧ ɖu͙© biến thái. Trong đầu hắn đã từng có vô số hình ảnh trần truồng của nàng, xinh đẹp gợi cảm đến vô cùng, hắn chưa từng nghĩ muốn ra ngoài tìm nữ nhân để giải quyết, mỗi buổi tối đều dựa vào hình ảnh trong trí nhớ mà thủ dâm.
Da nàng sáng ngời cơ hồ có thể phản chiếu được ánh sáng, tinh tế xinh đẹp, tóc đen cùng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt trong trẻo tràn ngập khủng hoảng.
Hắn vuốt ve mặt nàng, ngắm nhìn chăm chú, chỉ cần nghĩ tới lập tức có thể nhét cái kia vào ŧıểυ bức xinh đẹp của nàng, hắn thiếu chút nữa liền chưa gì đã bắn ra tới.Khi Cố Minh Mặc còn đang nằm kia khóc thở hổn hển, Thịnh Phong bên này đã gấp đến không chờ nổi mà mạnh mẽ xé rách quần áo nàng. Cố Minh Mặc lập tức liền giãy giụa, phản kháng lại, hết cào lại cấu hắn: “Buông ra! Đây là bản hạn chế số lượng a!”
“Xong chuyện ông đây liền đền lại cho em, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.” Thịnh Phong chụp lấy tay nàng, đặt bên miệng nhẹ nhàng gặm cắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt ấy, dươиɠ ѵậŧ lại càng cứng lên: “Để tôi nhìn ŧıểυ bức của em.”
“Cút đi! Biến thái! Anh có bệnh a?” Nàng mới vừa thốt lên được vài câu, miệng đã bị lấp kín, đầu lưỡi ướt át kia vói vào trong miệng nàng, mang theo hương vị trộn lẫn giữa rượu vang và thuốc lá. Nàng muốn né tránh, lại phát hiện hắn đang hút lấy lưỡi mình.
Không còn tiếng la hét của nàng, căn phòng liền trở nên an tĩnh ái muội, chỉ còn tiếng hôn môi, âm thanh tấm tắc câu hồn người. Đôi lúc, nàng tránh thoát được hắn sẽ kịp phát ra vài tiếng ‘không, đừng mà….’ Rồi lại bị nam nhân truy đuổi, đem môi lưỡi gắt gao hút lấy.
“Ngô! Ngô ân…” Cố Minh Mặc đấm ngực nam nhân. Người này không những đè lên người nàng, mà còn đang muốn mở đùi nàng ra. Hai chân nàng không thể cất chứa một nam nhân to lớn, bị ép mở rộng ra không cách nào khép lại được, ở giữa còn bị một cây gậy gộc cứng rắn cứ dán lên qυầи ɭóŧ mà cọ xát.
Một hồi sau, Cố Minh Mặc cũng được thả ra, nàng nằm liệt trên giường hít từng ngụm không khí tươi mới, dây khóa kéo bên hông đã bị xé mở, lễ phục màu hoa hồng bị cởi ra tùy ý ném sang một bên.
Tay nam nhân lại dán lên ngực nàng xoa xoa vài cái, sau đó xé rách nội y.
“A…Đừng mà…” Bộ ngực nàng bị lôi kéo đến đau, hai viên nhũ thịt bị xoa bóp mà trưởng thành đứng dựng lên, hai vυ" dập dềnh, di động.
Thịnh Phong dùng hai ngón tay nhéo nhéo đầu vυ" nàng, miệng nói những lời không đứng đắn: “Có chút nhỏ, bất quá nhan sắc cũng còn được, núm vυ" màu hồng nhạt rất ít thấy nha.”
Cố Minh Mặc nghiến răng nghiến lợi: “Thịnh Phong! Anh thật không biết xấu hổ!”
“Tôi liền không biết xấu hổ đó, em làm gì được tôi?” Thịnh Phong cứ giống như một lão biến thái mà liếʍ mặt nàng, “vυ" này của em đủ to, ngày đó tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy.”
Hắn đem vυ" nắm trong tay mà vân vê, đôi lúc còn bóp nhẹ vài cái, vuốt ve còn không thấy đã ghiền, liền cởi bỏ dây lưng, giữ chặt tay nàng kéo đến ép lên đũng quần mình: “Bảo bối sờ sờ đi này, đồ vật càng không biết xấu hổ đang ở bên trong.”
Cố Minh Mặc bị dọa hết hồn muốn lùi về sau, nhưng tay lại bị nam nhân gắt gao nắm chặt, trong lòng bàn tay là thứ đồ vật nóng bỏng đang qua lại cọ xát, nó giống như một cây gậy sắt nóng cháy, đem da thịt nàng nung đến bỏng rát, dính liền bên nhau không thể tách rời. Nàng từ gào khóc biến thành nhỏ giọng nức nở, nghiêng đầu khóc, bộ ngực theo đó mà run run lên, thiếu chút nữa đem cái lão biến thái Thịnh Phong này kí©ɧ ŧɧí©ɧ gọi bắn ra tới.
Hắn ở trong tay Cố Minh Mặc đưa đẩy: “dươиɠ ѵậŧ lão công lớn hay không lớn? Đợi lát nữa liền đem dươиɠ ѵậŧ nhét vào ŧıểυ bức của em, tôi đảm bảo trước kia em chưa bao giờ bị dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy ȶᏂασ qua, hôm nay đem bức em nong rộng luôn, được không?”