Hôm nay, tại khách sạn quốc tế Đông Thành sẽ diễn ra một hôn lễ hoành tráng, Cố gia ŧıểυ thư Cố Minh Mặc gả cho Thịnh Phong - người từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên một đế quốc thương nghiệp to lớn. Một là danh môn thế gia, một là con cưng của trời, hai người ở bên nhau quả thật sự rất xứng đôi.
Cố Minh Mặc mang theo nụ cười giả dối, nhìn trượng phu của nàng – một người xa lạ – mang nhẫn lên cho nàng. Thịnh Phong cũng mang theo mỉm cười xa cách cùng nàng hôn môi, nói là hôn môi chứ chẳng qua là môi chạm môi mà thôi.
Giải quyết xong nghi thức rườm rà của hôn lễ là tới yến hội, thời điểm để cô dâu chú rể đi kính rượu mọi người.
Khi Cố Minh Mặc xuống đài, Cố mụ mụ liền lập tức tiến lại đây ôm nàng khóc, khách khứa cho rằng bà luyến tiếc gả nữ nhi đi, chỉ có người Cố gia biết, bà thật sự không muốn gả bảo bối của mình cho Thịnh Phong.
Thịnh Phong _ nổi danh là kim cương Vương lão ngũ_ nhìn bề ngoài thì là một người hào sảng, kỳ thật lại là người mặt hiền, tâm tàn nhẫn, tới 30 tuổi vẫn chưa kết hôn, châm ngôn sống: ‘nữ nhân chính là dùng để ȶᏂασ.’
Một người lưu manh như vậy, lại là nhân vật có tiền, có quyền, có dung mạo. Trong vòng xã hội thượng lưu, hễ là nhà ai có chút của cải đều không muốn đem nữ nhi của mình gả cho hắn.
Thẳng đến một ngày nọ, hắn đột nhiên động kinh chiêu cáo thiên hạ muốn cưới tam ŧıểυ thư Cố gia _ Cố Minh Mặc về làm vợ. Tin tức này khiến người Cố gia sợ hãi.
Ở Cố gia, trên Cố Minh Mặc còn có một người chị gái đã gả ra ngoài, và một người anh trai đang du học nước ngoài. Nàng là ŧıểυ nữ nhi duy nhất còn lưu lại bên người cha mẹ, hiển nhiên nhận được tất cả sủng ái. Cố lão cha nói cái gì cũng không chịu đem nữ nhi gả cho hắn. Nhưng bàn về của cải, Cố gia tuy rằng giàu có nhưng không có cửa đọ lại với Thịnh Phong kia, không bao lâu thì dưới áp lực của hắn, Cố Minh Mặc liền ngậm nước mắt đáp ứng gả qua.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Minh Mặc mặc lễ phục ngồi ở mép giường, Thịnh Phong còn chưa tới gần thì nàng đã rơi nước mắt, khóc nức nở hỏi hắn: “Anh, anh vì cái gì mà lại muốn cưới tôi?”
“Em thật sự không biết?”
Thịnh Phong mang theo khẩu khí nghi vấn khiến nàng hơi ngước khuôn mặt hồng hồng lên ngơ ngác nhìn hắn, chẳng lẽ là nhất kiến chung tình như trong ŧıểυ thuyết? Hay là hai người bọn họ khi còn nhỏ từng có một đoạn chuyện xưa? Nhưng mà bọn họ hơn kém nhau tới 9 tuổi lận a.
“Hai tháng trước em đi biển chơi, tôi nhìn thấy.” Thịnh Phong đem tầm mắt tuần tra trên bộ ngực nàng: “Cửa sổ phòng thay quần áo kia không đóng, vυ" em, bức em, tôi nhìn thấy, đều là hình dạng tôi thích.”
“Anh, anh nhìn lén tôi?!”
Cố Minh Mặc hét chói tai đến mức muốn thổi bay nóc nhà.
“Tôi là quang minh chính đại mà xem, do em vẫn luôn không phát hiện mà thôi.”
Thịnh Phong nhìn chằm chằm ngực nàng đang không ngừng phập phồng vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, hai cẳng chân thon dài trắng nõn đang đạp lên đôi giày cao gót, đây là thân hình đầy đặn mà hắn thích, con người tròn trịa phú quý so với tiên nữ khô cằn thanh lãnh thì có ý nhị hơn rất nhiều.
Hắn cởi hai nút áo, kéo ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, vừa mới lấy bật lửa ra tới thì bị Cố Minh Mặc quăng một cái gối tới, nàng xông lên, trừng mắt nhìn hắn: “Anh không biết xấu hổ!”
Thịnh Phong thấy chính là một mái tóc uốn xoăn, hai mắt trong trẻo to tròn cùng với đôi môi đỏ như hoa hồng, thấy mặt nàng chỗ nào hắn cũng thích, hắn để tay lên eo sườn nàng như ám chỉ, âm thanh trầm thấp: “Để tôi hảo hảo ȶᏂασ một cái?”
“Tránh ra! Biến thái!” Cố Minh Mặc xoay người liền chạy, bị Thịnh Phong một phen kéo lại ôm vào trong ngực, gắt gao ôm, còn có một cây đồ vật cưng cứng chọc vào sau eo nàng. Cố Minh Mặc dù sao cũng là thiên kim luôn được sủng ái, nàng lập tức sợ tới mức chảy nước mắt ròng ròng: “Ô ô ô…..Anh buông tôi ra…”
“Em khóc thật tao, tôi nhìn đều muốn cứng lên này.” Thịnh Phong bắt lấy tay nàng áp vào dưới háng hắn, cách quần tây đâm đâm tay nàng: “Đợi lát nữa liền đem cái này nhét vào bức em.”
Cố Minh Mặc biết đây là nàng gặp phải biến thái, lòng bàn tay giống như bị thiêu đốt, nước mắt tuôn trào: “Cứu…Cứu mạng a!”