Thịnh Phong thực bất đắc dĩ, chỉ phải mang theo đầy ngập dục hỏa ngủ, vốn tưởng rằng thực mau là có thể làm cô, kết quả ba ngày cô đều ở bên ngoài chơi đến điên, trở về liền ngủ khò khò. Thịnh Phong nghẹn đến mức tái mặt.
Rốt cuộc một chiều nọ khi Cố Minh Mặc chơi hết sơn trang này đỉnh nghỉ ngơi trước khi đổi nơi khác chơi, Thịnh Phong tìm được cơ hội, ngồi ở mép giường, dùng ám mắt đầy xâm chiếm trừng mắt nhìn cô, “Cởi quần áo ra.”
Mệnh lệnh đổi lấy một cái gối của Cố Minh Mặc kèm một cái xem thường.
Nhưng người đàn ông ôm tâm tư hạ lưu nghẹn ba ngày không được thỏa mãn du͙© vọиɠ không hề dễ nói chuyện, hung tợn nhìn chằm chằm hai chân thẳng tắp cùng mông tròn của cô, nhân lúc cô không chú ý đè lên, xốc váy cô lẩm bẩm nói: “Làm anh nhìn âʍ ɦộ phấn hồng của em.”
Cố Minh Mặc cũng không giãy giụa, tuy rằng chỉ ở chung mấy ngày, cô đã biết Thịnh Phong trừ hạ lưu chút không có tật xấu gì, liền ngoan ngoãn phối hợp cởi sạch, giây tiếp theo đã bị Thịnh Phong ấn đầu vào gối, một thứ diện mạo xấu xí hình dạng kỳ quái còn có chất lỏng màu trắng ngà quái dị chọc vào mặt cô, tiếng anh từ đỉnh đầu vang lên: “mυ"ŧ cho anh.”
Cố Minh Mặc bị dọa ngốc, khuôn mặt nhỏ tiếp xúc với chất lỏng trơn ướt chảy ra từ quy đầu, đuổi anh đi như đuổi ruồi bọ, nhanh chóng lui về phía sau dùng chăn che cơ thể trần truồng của mình lại, còn liều mạng xoa mặt: “Anh làm gì! Tránh ra!”
Thịnh Phong vội vàng qua cùng, ngồi trên ngực cô, hai chân kẹp lại làm cô ở trong chăn không thể động đậy, dươиɠ ѵậŧ chĩa về phía cằm cô, “ŧıểυ tâm can, mυ"ŧ cho chồng đi.”
"Tự mình nhét vào đi". Thịnh Phong vỗ vỗ mông cô, cảm giác mềm mại khiến người ta không thể buông tay, lại xoa xoa dươиɠ ѵậŧ, nắm tay cô ấn vào dươиɠ ѵậŧ của mình, ra hiệu cô nhanh lên.
Cố Minh Mặc run rẩy dữ dội, suýt nữa quỳ xuống ngồi bệt xuống, may mà vừa rồi bị ȶᏂασ nên ŧıểυ huyệt vẫn còn rất mềm, cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nhắm vào cửa huyệt, nhưng vẫn không dám ngồi xuống, chất lỏng chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt cả tay cô rồi cô mới nhắm mắt nghiến răng từ từ ngồi xuống.
Đầu dươиɠ ѵậŧ phá vỡ cửa huyệt chui vào bên trong, cảm giác chưa từng có, như thể nhắm mắt lại có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cọ xát từng chút một qua thành huyệt, càng vào càng sâu, càng vào càng sâu.
"Ưm..". Cố Minh Mặc rêи ɾỉ khó chịu, run rẩy chân từ từ hạ xuống, khi dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông còn cách một phần ba thì cô dừng lại không dám động đậy, "Đã, đã đầy rồi..".
Thịnh Phong xoa nắn ngực cô, nắm lấy đùi cô kéo mạnh xuống, Cố Minh Mặc mềm nhũn cả người, dươиɠ ѵậŧ trong nháy mắt hoàn toàn chìm vào trong âm đa͙σ, lông mu rậm rạp của người đàn ông dán vào âm phụ của cô, một số cọ xát vào âm vật của cô, có cảm giác sung sướиɠ khó chịu.
Mắt Cố Minh Mặc lại đỏ hoe, cô cong người ngồi trên háng người đàn ông, cơ thể như bị xé làm đôi, từng chỗ như bị cưỡng ép mở ra, đầu cô có chút hỗn loạn, có chút chậm chạp, mông dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ phản chiếu một mảng sáng.
Thịnh Phong lại vỗ mông cô vài cái, cảm giác tê dại do mông rung động mang lại như đang mát xa cho dươиɠ ѵậŧ của anh, anh có chút mất kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên".
"Không, không được..". Nước mắt Cố Minh Mặc rơi từng giọt lớn trên ngực anh, "Sâu quá... sâu quá... đừng... cầu xin anh..".
Thịnh Phong dùng cả hai tay bóp chặt eo thon của cô, cánh tay màu nâu sẫm thô to và làn da trắng mịn của người phụ nữ tạo thành sự tương phản rõ rệt, cảm giác như lụa thượng hạng, "Ra vào, chậm một chút, lắc eo".
Cố Minh Mặc vừa khóc vừa bị bàn tay to lớn của anh dẫn dắt lắc eo, chân mềm nhũn muốn chết, nhưng vẫn phải nuốt dươиɠ ѵậŧ của anh từng lần một, dươиɠ ѵậŧ thô to màu đen đỏ khi người phụ nữ nâng mông lên thì xuất hiện, lại bị anh tận mắt nhìn thấy từng chút một nuốt vào, cô chống lên bụng anh, động tác rất chậm, mắt dần mất tập trung.
"Không... không, ưm á~ á~" Cố Minh Mặc không còn cong người nữa, nắm lấy tay anh ấn vào thắt lưng hơi ngửa ra sau lắc eo, điều khiển dươиɠ ѵậŧ đánh vào sâu trong cơ thể, đầu dươиɠ ѵậŧ đâm vào điểm nhạy cảm, ŧıểυ huyệt khi dươиɠ ѵậŧ ra vào chảy ra rất nhiều chất lỏng làm ướt hạ thân của hai người, "Sâu quá... sâu quá..".