Cha dượng thuộc về mẹ, Tô Bội Tình không hề bị cô đơn trơ trọi. Mà anh trai, lại thuộc về cô. Mạc Nhiên đối với cô mà nói không chỉ là niềm an ủi. Tất nhiên cô không muốn buông tay, nhưng đồng thời cô cũng sẽ suy nghĩ, mình như thế này có phải là quá ích kỷ hay không? Cô như thế này thì mẹ phải làm sao bây giờ?
Có đôi khi, cô thực sự rất muốn làm một người ích kỷ, liều lĩnh mà ở cùng Mạc Nhiên, bất chấp tất cả.
Tống Lai Yên về đến nhà, nơi lúc trước mang đến cho cô cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp, lần đầu tiên mang lại cho cô một cảm giác khác thường.
Điện thoại di động hiện mười một giờ, quên đi, muộn như vậy rồi, đừng gọi anh dậy thì hơn.
Tống Lai Yên tắt đèn phòng khách, đang chuẩn bị lên lầu thì lại nghe được tiếng mở khóa.
Cô nhất thời bất động, yên lặng ngồi trong bóng tối.
“Két!” một tiếng, cửa mở ra, cô nhìn được người tới là ai.
“Một mình em à?”
“Ừm.”
“Sao không mở đèn lên?”
“Vừa mới tắt.”
“Vậy anh là vừa đúng lúc à?”
Cô nghe thế thì khẽ cười, cất bước đi về phía hắn.
Mạc Nhiên dang tay ra, hoàn toàn ôm cô vào lòng.
“Sau khi cha mẹ ly hôn, em có còn được gặp anh không?”
“Em rất sợ mẹ em sẽ chuyển tới một thành phố khác, về sau rốt cuộc...”
“Anh trai, bây giờ chúng ta có thể bỏ trốn không?”
Mạc Nhiên khác với những người đàn ông khác, hắn không dỗ ngon dỗ ngọt, cũng không đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào. Hắn chỉ dùng hành động để chứng minh tất cả.
Thực ra mọi chuyện cũng đều sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ cần cô thi xong tiếng Anh và bằng lòng cùng hắn ra nước ngoài.
Hắn ôm Tống Lai Yên đến phòng ngủ, đè cô xuống giường. Hai người đối mặt với nhau, sau đó những nụ hôn bắt đầu rải rác. Hai cánh tay thon dài có lực của hắn ôm chặt lấy cô, mang theo một loại xâm lược, một loại cuồng nhiệt.
Hai chân Tống Lai Yên bắt đầu vô thức mở ra, di chuyển sáng hai bên, gần như là theo bản năng mà chờ đón sự giao hợp của hắn.
Trong phòng ngủ không mở đèn, nhưng có ánh trăng xuyên thấu qua rèm. Một vệt ánh sáng chiếu lên ŧıểυ huyệt trần trụi của cô, hai vách thịt mềm mại khẽ mấp máy.
Mạc Nhiên vươn tay lên che kín nó.
Hắn hôn lên môi cô, mυ"ŧ mát đầu lưỡi của cô, như say như dại.
Quần áo vương vãi trên sàn nhà, thân thể trần trụi của Tống Lai Yên nằm trên giường, mái tóc đen mềm mại tán loạn trên ga giường, thân hình quyến rũ mê người không tài nào tưởng tượng nổi.
Cô bị hắn nhìn thấy thì hơi thẹn thùng, bàn tay nhỏ bé muốn che đi nơi tư mật, nhưng làm sao có thể che khuất được âʍ ɦộ non nớt mê người.
Thân thể cô bị hắn nhìn không sót một chỗ nào, cái nhìn như thiêu như đốt, khiến cô không tài nào chịu đựng nổi.
Hắn đè lên người cô, đặt hay tay dưới thân thể cô. Một tay Mạc Nhiên ôm lấy vòng eo thon thả của cô, tay kia nâng cặp mông nhỏ nhắn tròn trịa của cô lên.
Cô thuận theo động tác của hắn mà nâng chân kẹp lấy vòng eo của hắn, giống như nôn nóng, giống như khao khát.
Mạc Nhiên rướn người về phía trước, quy đầu vừa vặn thúc vào khe hở giữa hai mép thịt của cô, lập tức chạm vào một vùng trơn trượt ướt át.
Vào thời khắc ấy, dươиɠ ѵậŧ của hắn giống như bùng nổ, to hơn trước một chút.
“Ưm..” Tống Lai Yên yếu ớt rêи ɾỉ, thân thể không nhịn được mà giãy dụa.
Giây phút tiếp theo, Mạc Nhiên hơi dùng sức dựng thẳng lưng lên, dươиɠ ѵậŧ to lớn lập tức đâm vào bên trong ŧıểυ huyệt mềm mại của cô.
Tống Lai Yên “A” lên một tiếng, đôi mắt to tròn nhuốm đầy sương mù, đôi môi ướt át không tự chủ được mà mở ra. Toàn bộ thân thể cô giống như là một ván gỗ bị đóng một cây đinh to dày, nhất thời không có cách nào di chuyển.
Một ngọn lửa du͙© vọиɠ bùng cháy lên trong thân thể cô, kɧoáı ©ảʍ đong đầy khiến cô không nhịn được mà đung đưa vòng eo. ŧıểυ huyệt chưa phát triển hoàn toàn đang không ngừng tiết ra những ái dịch nhớp nháp, đồng thời không ngừng co thắt, ngậm chặt lấy thứ to lớn của hắn.
Mạc Nhiên điên rồi, Tống Lai Yên cũng điên rồi.
Hai người không sử dụng bao cao su, giống như phải làʍ t̠ìиɦ như vậy mới có thể càng thêm rõ ràng.
Cô bị Tô Bội Tình đưa theo dọn ra ngoài, chuyển về căn nhà lúc trước. Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản được cô và Mạc Nhiên, hai người học chung trường, gần như ngày nào cũng làm. Có đôi khi, cô sẽ ngồi lên người hắn, chủ động xoay eo, cố gắng nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn.
Đúng vậy, cả cô và hắn đều điên rồi, trở nên liều lĩnh, không ai ngăn cản được.
Mãi cho đến một ngày, Tống Lai Yên chợt phát hiện ra, mình không đến kỳ kinh nguyệt.
Mà hình như, đã từ rất lâu rồi.