“Để anh làm.” Hắn vừa nói vừa vòng tay qua eo Tống Lai Yên, để hai người đổi vị trí cho nhau. Sau khi đối mặt với nhau một lát, hắn cúi xuống, động tác chậm chạp mà cẩn thận, giống như đang đối xử với một bảo vật vô cùng quý giá.
Tống Lai Yên cúi đầu, từ trên xuống dưới quan sát Mạc Nhiên, thậm chí còn không muốn chớp mắt.
ŧıểυ huyệt vừa rồi hắn tiến vào vẫn còn lưu lại dâm dịch ướt át.
Hoa huyệt bị hắn ngậm lấy, toàn thân cô run rẩy, dâm dịch lại tiếp tục tuôn ra từng đợt.
Đầu lưỡi ấm áp của hắn lập tức bao trùm lấy nó, không ngừng mυ"ŧ mát.
kɧoáı ©ảʍ không ngừng ập tới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ŧıểυ huyệt của cô không ngừng tiết ra dâm thủy. Đầu lưỡi của Mạc Nhiên tiến sâu vào trong ŧıểυ huyệt của cô, hắn gần như có thể cảm nhận được mật dịch từ trong thân thể cô tuôn trào không ngừng.
“A!” Cô bỗng nhiên nắm chặt lấy ga giường, không khống chế được mà kêu ra thành tiếng.
Sau đó, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc vang vọng khắp nơi.
Mạc Nhiên đứng dậy, đè lên người cô, vươn tay cởi cúc áo của cô.
“Anh...” Cô luôn luôn vô thức mà gọi hắn, âm thanh lưu luyến triền miên, thần sắc mê ly, khiến hắn càng chìm đắm trong biển du͙© vọиɠ.
Mạc Nhiên nâng mặt cô lên, hôn cô đến mức không thở nổi.
Tống Lai Yên vô cùng phối hợp, nhanh chóng cởi bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của mình ra, để hắn hôn lên cổ và xương quai xanh của mình. Khi Mạc Nhiên nhẹ nhàng ngậm lấy đầu vυ" của cô, cô không nhịn được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.
Mạc Nhiên chạm vào da thịt mềm mại của cô, cảm nhận sự ấm áp và trơn nhẵn của nó, sau đó trượt từ ngực xuống phần bụng dưới của cô, rồi lại xoa nắn lưng cô.
Hắn yêu thích không buông mà vuốt ve từng bộ phận, có lúc còn không nhịn được mà nhéo mạnh một cái.
du͙© vọиɠ càng lúc càng mãnh liệt, cô không tự chủ được mà khom lưng, để anh xoa nắn dễ dàng hơn.
Hạ thể vốn dĩ đã ẩm ướt, lúc nào cũng có thể đút vào.
Hắn khẽ nhéo âm đế của cô, luồn tay mân mê vách thịt mềm bên trong cô, động tác nhẹ nhàng mà dâm dục.
“Anh trai... Nhanh lên...” Cô không cách nào chịu đựng nổi du͙© vọиɠ mãnh liệt này: “Mau tiến vào...”
Mạc Nhiên tách hai chân cô ra, dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm vào trong ŧıểυ huyệt chật hẹp.
Hắn chậm rãi tiến vào bên trong, ép chặt vách thịt non mềm, một đường khai phá bên trong.
Tống Lai Yên gần như ngừng thở, chờ đến khi dươиɠ ѵậŧ của hắn hoàn toàn tiến vào bên trong thì cô mới dần dần thở nhẹ, cảm nhận sự di chuyển của hắn.
Cô và hắn ôm chặt lấy nhau, không ai có thể chia lìa.
“Anh... Em rất thích anh...” Tâm trạng của cô cũng theo du͙© vọиɠ mà phóng thích ra ngoài: “Anh vĩnh viễn đừng rời xe em, được không...”
Cô bị những cú thúc như thủy triều đánh thẳng vào tâm trí, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, nhưng vẫn cố chấp hỏi: “Chúng ta cùng nhau biến mất, được không...”
Mạc Nhiên thở hổn hển, nhìn người nằm dưới thân mình. Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt.
Vào giây phút cao trào, Tống Lai Yên dùng hết sức lực ôm lấy Mạc Nhiên.
Hắn sắp xuất tinh, tất nhiên sẽ rút ra. Nhưng Tống Lai Yên lại không chịu. Cô dạng chân ra kẹp chặt lấy eo Mạc Nhiên, dùng sức mạnh đến mức bắp đùi cũng có rút.
Cô muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn bắn vào trong cơ thể mình.
Cô yêu hắn, yêu một cách liều lĩnh và điên cuồng.
Mạc Nhiên vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau, vuốt ve gò má cô.
“Anh có trách em không?” Giọng nói của cô run rẩy giống như đang khóc: “Nhưng chỉ có như vậy... Em mới có cảm giác, anh trai thực sự đã ôm em.”
Mạc Nhiên vẫn không nói câu nào, chỉ tiếp tục hôn lên trán cô.
Hai người đều không nói chuyện, hơi thở hòa vào với nhau, dần dần ổn định.