“Cũng may là lúc trước cha mẹ tôi không đồng ý mối quan hệ thông gia của hai nhà, ai mà thèm ở bên cậu chứ? Ai mà lấy cậu chắc khổ sở cả đời.”
Tống Lai Yên âm thầm phản bác: “Không phải như thế, đó là vì cô không hiểu anh ấy.”
Cuộc nói chuyện kết thúc một cách không vui vẻ gì, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa “Rầm” một cái thì Tống Lai Yên mới rón rén mở cửa phòng ngủ ra.
Mạc Nhiên không nói gì, trong mắt giống như kết một tầng sương lạnh.
Cô ôm lấy Mao Cầu, đi tới bên cạnh hắn: “Anh, đừng nóng giận.”
Hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
“Là muốn giúp em ra nước ngoài học sao?” Tống Lai Yên nghe được nội dung cuộc trò chuyện, phỏng đoán một chút.
Mạc Nhiên khẽ gật đầu: “Ừm, học cho tốt tiếng Anh.”
“Nhưng mẹ sẽ không đồng ý để em đi xa như thế đâu.”
“Cha em đồng ý là được.”
“Cha em? Ý anh nói là chú Lý?’
Mạc Nhiên chăm chú nhìn cô: “Lai Yên, anh không muốn em cách anh quá xa.”
“Vậy anh cũng có thể ở lại thành phố S- không được sao?”
Hắn mấp máy môi: “Là em không được.”
Cô lúc đầu còn không kịp phản ứng, nhưng sau đó không nhịn được mà xấu hổ nói: “Anh trai, ý anh là thành tích học tập của em kém, không thi đỗ được trường đại học tốt?’
Mạc Nhiên không lên tiếng, giống như là ngầm thừa nhận.
Cô lập tức ấm ức lên án hắn: “Anh luôn miệng nói sẽ dạy em, kết quả là đến bây giờ vẫn chưa dạy được hôm nào, anh cả ngày chỉ biết dỗ dành em thôi.”
Tống Lai Yên không có hứng thú với việc học cho lắm, thế nên vừa nhắc tới đề tài này là cô lập tức lại ỉu xìu.
Mạc Nhiên nhìn cô đầu tóc rối bời, trên người mặc chiếc áo phông ướt mồ hôi, quần đùi phía dưới cũng chưa mặc tử tế.
“Đi tắm.” Hắn đối với cô vẫn luôn nhu hòa vô điều kiện như thế: “Sẽ dễ chịu hơn.”
Cô vừa cởi quần áo vừa ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này có rất ít đồ vật, cái gì cũng chỉ có một thứ. Mạc Nhiên chắc chắn không ở cùng nữ sinh khác, Tống Lai Yên quan sát xong thì cảm thấy vô cùng hải lòng. Đến khi cô nhìn thấy hộp bao cao su trong nhà tắm thì lập tức đỏ mặt, chắc chắn hắn nghĩ lúc hai người tắm chung sẽ làm chuyện kia, cho nên mới để sẵn trong nhà tắm như thế.
Hắn rất chú ý đến những chuyện này, dù sao thì cô cũng vẫn chưa trưởng thành, bất cứ hành vi tìиɧ ɖu͙© không an toàn nào đều sẽ làm hại cô.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rất lâu mà người vẫn chưa ra, mãi đến khi Mạc Nhiên định đi vào xem có phải cô đã ngất xỉu ở bên trong không thì cách cửa cuối cùng cũng mở ra. Cô thò đầu ra ngoài, đỏ mặt nói: “Cái kia... Có thể cho em mượn áo ngủ của anh không?”
Áo ngủ lớn quá cô mặc không được, Mạc Nhiên cầm cho cô mượn chiếc áo sơ mi trắng của mình.
Mặc dù cô đã phát sinh quan hệ với hắn, thế nhưng cô vẫn không thể nào tùy ý trần truồng trước mặt hắn được.
Một cánh tay trắng nõn từ trong khe cửa vươn ra: “Anh, đưa em.”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm cánh tay cô một lát, cô chờ mãi không thấy gì thì cũng thò đầu ra nhìn hắn.
Hắn đưa áo cho cô, nhưng cũng cầm lấy tay của cô. Tống Lai Yên ngẩn người, Mạc Nhiên lập tức đẩy cửa ra, kéo mạnh một cái, toàn thân thể trần truồng của cô không chút phòng bị mà nhào vào lồng ngực hắn.
Hắn ôm chặt lấy cô, bờ môi ẩm ướt dán lên gáy cô.
Tống Lai Yên vừa mới tắm rửa xong, thân thể mềm mại và trơn trượt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tuột xuống khỏi người hắn. Hắn trượt tay xuống, ôm mông cô nhấc lên.
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, Mạc Nhiên ôm cô đặt lên chiếc giường lớn.
“Anh... Em phải về nhà... Lỡ như mẹ phát hiện ra em không ở nhà.”
“Thực ra, chỉ cần anh chịu trở về, thì đêm nào cũng có thể nhìn thấy em.”