Tống Lai Yên nằm nghiêng trên giường, hơi cong lưng lên, lộ ra dáng người nhỏ nhắn.
Bả vai của cô phập phồng theo hô hấp, giống như đồi núi được tuyết đầu mùa bao phủ, mà những hạt mồ hôi lấm tấm trên đó chính là tuyết đầu mùa tan chảy.
Mạc Nhiên nhìn cô một lúc, lại cúi người xuống, hôn nhẹ lên sống lưng của cô.
Tống Lai Yên khẽ rùng mình một cái.
Môi lưỡi của hắn dọc theo sống lưng cô mà tiến xuống dưới, di chuyển đến eo cô, liếʍ đi những giọt mồ hôi trên đó.
Cô nheo mắt lại, thoải mái rên lên một tiếng, giống như một con mèo con.
Lúc còn là trinh nữ thì cô rất sợ hãi thứ tìиɧ ɖu͙© xa lạ này, nhưng sau khi được nếm thử một lần mật ngọt thì lại giống như dần dần nghiện nó.
Tống Lai Yên cảm giác tay của hắn đang đặt lên hông mình, sau đó nhẹ nhàng lật người cô lại. Hạ thể của cô vẫn còn ẩm ướt, hắn tách hai chân cô ra, cúi đầu nhìn nơi tư mật của cô.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên ŧıểυ huyệt của cô, khiến cô không nhịn được mà run lên, kỳ quái nói một câu: “Ngứa quá.”
Hắn không vội công chiếm cô lần nữa, mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên ŧıểυ huyệt ướt át của cô, sau đó chậm rãi liếʍ láp nơi đó.
Hắn giống như muốn hút sạch mật dịch ở bên trong cô ra ngoài.
Đây chẳng khác nào khúc dạo đầu của tìиɧ ɖu͙©, căn phòng tràn ngập mùi vị da^ʍ đãиɠ, mãi vẫn chưa tan hết.
Nhưng mà, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang men nồng trong phòng ngủ.
Mạc Nhiên ngừng lại, ngồi thẳng người dậy.
Tống Lai Yên lập tức chống tay bò dậy: “Ai tới thế?” Cô rất sợ là mẹ tới đây bắt gian. Nhưng mẹ cô đã cùng Lý Ngạn Vỹ ra ngoài bàn công chuyện rồi, hơn nữa lúc ra ngoài mẹ cô còn nhìn thấy Phương Tiêu Tiêu tới chơi với cô, chắc sẽ không nghi ngờ mà chạy tới đây đâu chứ?
Mạc Nhiên ấn vai cô xuống, sau đó tự mình đứng dậy đi mở cửa, còn thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Tống Lai Yên đi chân trần xuống giường, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào, dán nửa người lên ván cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Đây, tôi chỉ làm được thế này thôi, còn những chuyện khác nằm ngoài phạm vi của tôi rồi.”
Đây là giọng nói của Cách Hạ, lúc này Tống Lai Yên mới nhớ lúc trước Mạc Nhiên đã nói, chờ lát nữa sẽ có người tới.
“Tôi nói này Mạc Nhiên, cậu tốn công tốn sức như vậy làm gì? Sao không để cô ấy học đại học trong nước?”
“Chuyện này cậu không cần quan tâm.”
Cách Hạ bật cười: “Cậu như thế để cậu muốn làm gì thì làm đúng không? Chậc chậc, cậu đúng là xấu xa.”
Cách Hạ đột nhiên nhìn thấy Mao Cầu từ đâu chạy ra thì tò mò hỏi: “Ôi, con chó nhỏ này ở đâu ra thế? Đáng yêu thế này, toàn thân trắng như tuyết. Không nhìn ra luôn đấy, loại người như cậu mà cũng nuôi chó à? Mặt trời mọc đằng tây sao?”
“Được rồi, cô có thể đi rồi.” Mạc Nhiên mặt không cảm xúc, lên tiếng đuổi khách.
Cách Hạ lại nói tiếp: “Tôi làm giúp cậu nhiều chuyện như vậy, hay là cậu tặng con chó này cho tôi xem như quà tạ lễ, thế nào?”
Tống Lai Yên cảm thấy yêu cầu này của Cách Hạ rất quá đáng, cô muốn lao ra nói “Không được.”
“Không có khả năng.” Mạc Nhiên từ chối, không cho cô ta bất cứ cơ hội thương lượng nào.
“Cậu nuôi chó thật đấy à?”
“Ừ.”
Cách Hạ nhìn hắn một chút, bỗng nhiên “Hứ” một tiếng: “Tôi không tin đâu.”
“Mau đi đi.” Mạc Nhiên mất kiên nhẫn.
Cách Hạ lại lập tức giở thói đại ŧıểυ thư: “Tôi muốn có con chó này, nếu không thì cậu trả tài liệu lại cho tôi. Tôi không xử lý hộ cô ta nữa, cũng không giúp cậu nữa.”
Thực ra cô ta cũng chỉ là dùng kế khích tướng mà thôi, muốn xem hắn có thỏa hiệp hay không.
Mạc Nhiên không thèm chớp mắt, lập tức vứt đống tài liệu về cho cô ta.
Cách Hạ còn muốn đùa giỡn một chút, kết quả hắn lại như thế này. Cô ta cũng không nhịn được mà bức xúc: “Mạc Nhiên, cậu đúng thật là... Tính cách cổ quái! Cậu dịu dàng một chút thì chết à? Đáng ghét...”
Người mà cho dù khiến cho Tống Lai Yên khóc cạn nước mắt mà cô cũng không nỡ mắng, thế mà Cách Hạ lại có thể tùy tiện mắng hắn như vậy. Cô nhíu mày, tự nhiên cảm thấy chán ghét Cách Hạ.