Ting! Độ Ngọt Vượt Mức Cho Phép.

Chương 30

Trước Sau

break

Mũi Tiền Đa Đa cũng cay cay, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai cô: "Nói linh tinh, may mắn sau này của cậu còn nhiều không đếm xuể cơ."

Tiền Đa Đa làm việc rất đáng tin.

Sáng sớm hôm sau, cô đã gọi điện cho người bạn làm môi giới, báo chuyện thuê nhà.

Triệu Tĩnh Hi không có công việc cố định tại văn phòng, không cần lo về khoảng cách đi lại. Yêu cầu thuê nhà của cô chỉ có ba điều: nhà mới, môi trường tốt, gần tàu điện ngầm.

"Được rồi, cô Tiền cứ yên tâm, chuyện này giao cho tôi!" Người bạn qua điện thoại đáp ngay, giọng đầy tự tin, vỗ ngực cam đoan rành rọt.

"Cảm ơn cậu nhé, làm phiền rồi." Tiền Đa Đa cúp máy, quay sang nhìn Triệu Tĩnh Hi vẫn còn đang ngủ say.

Không rõ đêm qua cô ấy trằn trọc tới mấy giờ, gối dưới mặt đã sẫm màu, nơi khóe mắt vẫn còn vết nước mắt chưa khô.

Trong lòng Tiền Đa Đa có chút khó chịu, cô đi tới đi lui trong phòng khách một lúc, cuối cùng lấy lại bình tĩnh rồi bấm một cuộc gọi khác.

Tút... tút... vài tiếng, điện thoại được bắt máy.

"Có chuyện gì vậy con gái?" Giọng nói phấn chấn của bà Trương Tuyết Lan từ bên kia vang lên, đầy sức sống, ngữ điệu vui vẻ.

Nghe mẹ nói vui vẻ như thế, tâm trạng Tiền Đa Đa cũng tốt lên vài phần, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ với ba định đi đâu chơi thế?"

"Hình như là leo núi gì đấy, mấy chuyện này toàn là trưởng đoàn sắp xếp, mẹ với ba con cũng lười nghĩ, cứ đi theo cả nhóm là được rồi." Trương Tuyết Lan cười đáp.

"Mấy ngày nay chơi có vui không ạ?"

"Vui chứ!" Bà vừa nói xong thì giọng điệu liền thay đổi, hơi giận dỗi. "Mẹ đăng cả bảy tám bài lên vòng bạn bè mà con chẳng thèm thả cho mẹ cái like nào."

"Con có mà, cái video chèo thuyền con thả tim rồi còn gì."

"Thế mấy bài khác thì sao?"

"...Được rồi, lát nữa con sẽ bù lại từng cái, bài nào cũng thả cho mẹ hết."

Không chịu nổi tính trẻ con thỉnh thoảng của mẹ, Tiền Đa Đa đành nhẫn nại hứa hẹn. Nói tới đây, cô hơi ngập ngừng, giọng chùng xuống. "À mẹ, con có chuyện này muốn bàn với mẹ và ba."

"Gì vậy? Con cứ nói."

Tiền Đa Đa dè dặt. "Nhà Triệu Tĩnh Hi xảy ra chút chuyện, mẹ cô ấy định bán căn nhà cô ấy đang ở... Mọi chuyện xảy ra hơi đột ngột, bây giờ cô ấy vẫn đang tìm chỗ mới. Mấy ngày này không biết có thể..."

Chưa nói hết câu, bên kia đã ngắt lời với giọng tức giận.

"Mẹ của Triệu Tĩnh Hi cũng quá đáng thật đấy! Bao nhiêu năm không thấy làm gì cho con gái, giờ vừa về cái là đòi bán nhà? Trên đời này có kiểu làm mẹ thế à... Con cứ nói với Tĩnh Hi, nhà từ từ tìm, nếu tạm thời không có chỗ ở thì cứ về nhà mình. Bác Trương với chú Tiền đều xem nó như con gái ruột."

Nghe được lời xác nhận từ bà Trương Tuyết Lan, tảng đá trong lòng Tiền Đa Đa cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cô nói. "Mẹ nói đúng ý con luôn đó, mẹ thật tuyệt."

"Chuyện con muốn bàn chỉ có vậy thôi hả?" Trương Tuyết Lan hỏi. "Mẹ với ba đều biết hai đứa thân nhau, cũng hiểu tình cảnh nhà nó. Con bé khổ, mình giúp được gì thì cứ giúp."

Hai mẹ con lại tiếp tục trò chuyện một lúc.

Đột nhiên, điện thoại ting ting, có tin nhắn WeChat mới.

Tiền Đa Đa mở ra xem.

Tổng giám đốc Thường nhắn. " Tiểu Tiền, đừng quên bữa tối nay nhé."

Tiền Đa Đa trả lời. "Dạ vâng."

Thấy con gái im lặng khá lâu, bà Trương hỏi. "Sao không nói gì nữa thế con?"

"Nãy con đang nhắn tin, công việc ấy mà." Tiền Đa Đa đáp qua loa. "Công ty đang định cử con tham gia một hoạt động chủ đề ủng hộ quân đội."

"Nói đến ủng hộ quân đội." giọng Trương Tuyết Lan bỗng nghiêm lại: "Bên Tiểu Lục đó, con cũng phải để ý một chút, nghe chưa?"

"Biết rồi, biết rồi, mẹ với ba cứ chơi vui nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe." Tiền Đa Đa cười. "Con bận chút nha, bye bye!"

Buổi chiều, vừa đến công ty, Tiền Đa Đa đã bị Thường Khải gọi vào văn phòng.

"Cốc cốc cốc."

Cô gõ cửa, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng: "Tổng giám đốc Thường, anh tìm tôi?"

Tiền Đa Đa là một trong những hot blogger hàng đầu của công ty, Thường Khải từ trước đến nay luôn rất khách sáo với "cây hái tiền" này. Thấy cô đến, Thường Khải lập tức ngừng công việc, tiện tay chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, mời: "Tiểu Tiền đến rồi à, ngồi đi."

Tiền Đa Đa làm theo ngồi xuống.

"Tiểu Tiền, văn bản kia chắc cô cũng đọc rồi. Ý của công ty là muốn giúp cô tranh thủ một suất." Thường Khải nhìn cô, trong mắt đầy mong đợi. "Cô chắc không có ý kiến gì chứ?"

"Tôi đã đọc sơ qua tài liệu." Tiền Đa Đa ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Theo như tôi hiểu thì, đơn giản là vào bếp quân đội nấu ăn cho mấy anh lính, đúng không?"

"Đúng đúng đúng, ý là như vậy đó." Thường Khải cười tươi, tiện tay nhấc ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm. "Tiểu Tiền, cô có tiếng tốt trên mạng, lượng fan lớn, tính cách lại điềm đạm hòa nhã. Tôi đã trao đổi với bên lãnh đạo của thành ủy rồi, mọi người đều cảm thấy cô là ứng viên vô cùng phù hợp."

"Lãnh đạo khen ngợi quá lời rồi. Cá nhân tôi rất sẵn lòng tham gia." Tiền Đa Đa hơi do dự: "Chỉ là, nói thật thì tôi đâu phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ biết nấu vài món cơ bản. Lỡ mà vào bếp thật thì…"

"Không cần cô phải có kỹ năng nấu ăn siêu phàm gì đâu." Thường Khải khoát tay, ngắt lời cô.

"Trong tài liệu viết rất rõ, mục tiêu chính của hoạt động lần này là để ‘thể hiện thành quả kết hợp quân dân của thành phố’. Chính trị cô vững, fan lại nhiều, là một kênh tuyên truyền cực kỳ tốt."

Nghe vậy, Tiền Đa Đa thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Tôi hiểu rồi. anh Thường cứ yên tâm, nếu thật sự xác định có tôi tham gia, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Tốt quá." Thường Khải hài lòng. "Nghe cô nói vậy, tôi cũng yên tâm rồi."

Bữa tối tổ chức tại một nhà hàng món riêng.

Nghe đồng nghiệp phòng tổng giám đốc nói, mọi món ăn ở đây đều do bếp trưởng đích thân thiết kế, không gian sang trọng, mỗi khi công ty có buổi tiệc tùng cấp cao đều chọn nơi này.

Khoảng sáu giờ tối, trời vừa nhá nhem tối.

Một chiếc xe Mercedes màu đen bóng loáng chạy vào bãi đậu của nhà hàng, Tiền Đa Đa theo sau Thường Khải bước vào cửa chính, tiến thẳng đến phòng riêng đã đặt trước. Đi cùng còn có một trợ lý tổng giám đốc, họ Hứa.

Món ăn đã được chọn sẵn từ trước.

Sau khi vào phòng riêng, Thường Khải nói chuyện riêng với trợ lý Hứa, Tiền Đa Đa rảnh rỗi liền lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Trước đó Thường tổng đã nói, tối nay sẽ dùng bữa với các nhân vật lớn: lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Văn hóa Du lịch Nam Thành, phó hội trưởng ngành truyền thông mới, còn có hai cán bộ từ văn phòng chính phủ – toàn là những nhân vật tầm cỡ.

Trong những dịp như thế này, vai trò của Tiền Đa Đa thực chất chỉ là đi ăn cùng. Cô hiểu rất rõ.

Về công việc, đã có Thường tổng một người giỏi xã giao, khéo léo; về rượu chè, đã có trợ lý Hứa nổi tiếng "ngàn ly không say". Cô không có nhiệm vụ cụ thể, cũng chẳng bị áp lực gì, tâm trạng nhẹ nhõm.

Lướt điện thoại chán chê.

Bảy giờ đúng, các vị khách quý lần lượt đến đông đủ.

Tiền Đa Đa luôn theo sát Thường Khải, tươi cười chào hỏi. Cho đến khi khuôn mặt sắp cứng lại vì cười, mọi người mới chính thức an tọa, bắt đầu dùng bữa.

Sau màn chào hỏi xã giao, nâng ly mời rượu rôm rả.

Lúc này, một người ngồi bên cạnh Thường Khải bỗng cười nói: "Cô Tiền, tôi là fan của cô đấy, video nào của cô tôi cũng xem qua."

Tiền Đa Đa đang dùng đũa gắp nhân sâm đỏ, nghe vậy theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Người đàn ông nói chuyện còn khá trẻ, đeo kính không gọng, gương mặt thanh tú, làn da trắng, vẻ ngoài nhã nhặn mà tuấn tú. Trông anh ta chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc lại rất chững chạc. Một chiếc áo khoác hành chính màu xám đậm, quần âu đen, tóc chải mượt tươm tất trang phục y như một người ngoài bốn mươi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc