Dòng trên cùng có thông báo mới: “Tiền Đa Đa đã thích nội dung của bạn.”
Bản đồ đã tải xong, ánh sáng xanh lạnh lẽo của sa bàn điện tử phản chiếu vào mắt Lục Tề Minh, bên trong yên lặng như tờ, âm thầm dâng trào một cơn sóng nóng bỏng.
Đầu lưỡi vẫn còn nhớ vị ngọt dịu của nước dừa, ngón tay với lớp chai mỏng nhẹ nhàng lướt qua dòng thông báo.
Ba kỷ luật lớn, tám điều cần chú ý, từng điều từng khoản đều nhớ kỹ. Bảo anh phải nghiêm chỉnh, phải phong độ, phải tự kiềm chế, phải lễ nghĩa.
Nhưng vì sao, lúc này anh lại như bị trúng tà?
Biết rõ Tiền Đa Đa không có cảm tình với mình, mà vẫn cứ mặt dày không muốn buông tay.
Học dùng tiếng lóng trên mạng, học cách chia sẻ trạng thái, học mọi thứ để có thể cùng tần số với cô ấy...
Thì ra, thầm thương một cô gái lại có cảm giác như thế.
Mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, ánh mắt không nỡ rời khỏi cô dù chỉ nửa tấc, để cho lý trí mình từ tốn sa ngã, bình tĩnh chìm vào mê luyến.
Lướt vòng bạn bè một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, Tiền Đa Đa tắt màn hình rồi thiếp đi.
Giấc ngủ này không yên ổn, trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai, giọng nói rất quen, như đang cố kìm nén cảm xúc và âm lượng.
"Những năm qua bà đã từng quan tâm đến tôi chưa? Lúc tôi học cấp ba bà có đến họp phụ huynh lần nào không? Khi tôi học đại học, bà có chủ động gọi điện cho tôi lấy một lần không? Giờ tự dưng nhảy ra nói mình là mẹ tôi, bắt tôi phải nghe lời bà, bà không thấy nực cười sao?"
"Tôi sống yên ổn ở Nam Thành, bà dựa vào đâu mà bắt tôi theo bà sang Hồng Kông?"
"Được thôi, căn nhà đó bà muốn bán thì cứ bán, ngày mai tôi sẽ dọn đi. Cũng tốt, dù sao thứ duy nhất bà còn vương vấn ở Nam Thành chỉ là căn nhà đó. Bán xong rồi thì khỏi phải chạy qua chạy lại giữa Nam Thành và Hồng Kông, cả đời cũng không cần quay lại nữa."
"Tôi ăn nói thế nào à? Bà bảo tôi ăn nói khó nghe, đương nhiên rồi, tôi vốn không có ai dạy dỗ mà."
Tiếng cuối cùng vừa dứt, điện thoại bị cúp ngang đầy tức giận.
Thế giới lại chìm vào tĩnh lặng như chết.
Tiền Đa Đa cau mày, ngồi dậy, khoác đại quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Căn hộ của cô có thiết kế sảnh lớn, phòng ngủ và phòng khách được phân cách rõ ràng. Cô dụi mắt đi ra, bước qua hành lang dài hẹp, ngẩng lên dưới ánh trăng lạnh nhạt, thấy cửa lớn phòng khách đang mở, có một bóng dáng cao gầy đang dựa nghiêng trên lan can ban công.
Là Triệu Tĩnh Hi.
Trời đã về khuya, ánh trăng như lưỡi dao bạc cắt ngang xương quai xanh đầy gợi cảm của cô, váy ngủ lụa tung bay trong gió đêm. Từ xa nhìn lại, cô như cánh bướm cô đơn phiêu dạt, đầu ngón tay đỏ rực điếu thuốc âm thầm cháy rực.
Một lát sau, Triệu Tĩnh Hi hút một hơi thuốc, tiện tay phủi tàn, đôi mắt được ánh trăng chiếu sáng trở nên mơ màng và trống rỗng.
Đúng lúc ấy, cô bất chợt cảm thấy một luồng ấm áp.
Triệu Tĩnh Hi ngẩn ra, theo bản năng nghiêng mặt, thấy đôi bàn tay mảnh mai trắng muốt của Tiền Đa Đa nhẹ nhàng khoác chiếc áo len lên vai cô.
"Tớ làm cậu tỉnh à?" Triệu Tĩnh Hi bối rối, quay mặt đi, lén lau giọt lệ nơi khóe mắt, giọng trầm xuống. "Xin lỗi."
Ánh mắt Tiền Đa Đa nhìn cô bạn thân đầy thương xót. Trầm ngâm giây lát, cô khẽ hỏi: "Hôm nay cậu về nhà là đã gặp mẹ rồi?"
Triệu Tĩnh Hi không đáp, chỉ hít sâu một hơi thuốc, đầu cúi thấp.
Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng Tiền Đa Đa có thể cảm nhận nỗi uất ức và áp lực qua những đốt ngón tay đang siết chặt đến trắng bệch của cô.
"Tĩnh Hi." Tiền Đa Đa nắm lấy bàn tay lạnh cóng ấy. "Chúng ta là bạn thân nhất, dù xảy ra chuyện gì, cậu luôn có tớ ở bên."
Giọng cô nhẹ nhàng, dịu êm, như có sức xoa dịu lòng người. Triệu Tĩnh Hi cảm động, nhưng ngoài mặt lại phì cười, làm ra vẻ dửng dưng: "Thôi đi, tớ ổn mà, nhìn cái mặt nghiêm trọng của cậu kìa, cứ như tớ bị cả thế giới ruồng bỏ không bằng."
"Tớ không có ý đó…" Tiền Đa Đa lúng túng.
"Tớ biết." Triệu Tĩnh Hi nhẹ ngắt lời, cười nhạt. "Hôm nay gặp mẹ, bà ấy nói lần này về là định bán căn nhà ở đường Kim Vũ."
Tiền Đa Đa chau mày: "Nhưng cậu đang sống ở đó mà? Bán rồi thì cậu ở đâu?"
Triệu Tĩnh Hi ngẩng đầu nhìn trời, đêm đen như mực, làn khói trắng từ môi cô phả ra sắc bén như lưỡi dao cắt màn đêm: "Đúng vậy, nên bà ấy vốn chẳng hề nghĩ cho tớ."
Tiền Đa Đa ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: "Tớ nghe cậu nói điện thoại, mẹ cậu còn muốn đưa cậu sang Hồng Kông?"
"Ừ, bà ấy bảo bán nhà xong thì tớ không chỗ ở, nên theo bà ấy sang Hồng Kông." Triệu Tĩnh Hi cười khinh. "Buồn cười thật, sinh ra tớ là có thể điều khiển tư tưởng, thao túng cuộc đời tớ à? Không biết mình nặng bao nhiêu mà đòi làm trời làm đất."
"Nhưng các mối quan hệ, tài nguyên, bạn bè của cậu đều ở Nam Thành, sang Hồng Kông là phải làm lại từ đầu, không thực tế."
"Chuyện ba tuổi cũng biết, bà ấy không biết chắc? Bà ấy chỉ chẳng thèm quan tâm thôi." Triệu Tĩnh Hi phẩy tàn thuốc, ngậm trên môi, vừa gợi cảm vừa đau thương. "Bà ấy chẳng đoái hoài gì đến sự nghiệp hay cuộc sống của tớ, chỉ muốn nhanh chóng xử lý gánh nặng là tớ để lấy tiền từ căn nhà ấy."
"Bác ấy sao lại vội bán nhà vậy nhỉ?" Tiền Đa Đa thắc mắc. "Trước giờ tớ nghe cậu nói bà ấy sống cũng khá, không đến mức thiếu tiền mà."
Triệu Tĩnh Hi nhún vai: "Ai biết được, ông chồng bây giờ của bà ấy làm ăn, biết đâu gặp trục trặc tài chính, cần tiền gấp?"
"Cũng có thể."
Tiền Đa Đa nghĩ rồi hỏi: "Nếu bác ấy nhất quyết bán, cậu định sao?"
"Bán thì bán." Triệu Tĩnh Hi bình thản: "Cùng lắm thì tớ ra ngoài thuê nhà, vậy mới không nợ bà ấy gì."
Tiền Đa Đa thở dài: "Nhà thuộc quyền sở hữu của bác ấy, cậu chẳng cản được. Thế này đi, tớ có bạn làm môi giới nhà đất, cậu gửi yêu cầu thuê nhà cho tớ, tớ nhờ nó tìm cho."
Triệu Tĩnh Hi ôm chầm lấy Tiền Đa Đa, chu môi hôn má, nũng nịu: "Vẫn là bảo bối Đa Đa tốt với tớ nhất, yêu cậu chết đi được."
Tiền Đa Đa cười, đẩy nhẹ gương mặt xinh đẹp ra xa: "Thôi nào, cuộc sống chẳng có khúc quanh nào là không qua nổi, tắm rửa ngủ một giấc, mai trời lại sáng. Đừng buồn vì mấy chuyện không đáng."
"Tớ biết."
Triệu Tĩnh Hi đáp, mặt lại hiện vẻ do dự: "Mẹ tớ giục gấp, mai tớ thuê người đến dọn nhà. Trước khi thuê được chỗ mới, đống đồ trong nhà tớ biết để đâu giờ?"
Tiền Đa Đa suy nghĩ vài giây: "Để tạm ở công ty tớ cũng được, kho công ty rộng, để vài hôm không sao."
"Ừ, tốt." Triệu Tĩnh Hi dập thuốc, vứt vào thùng rác.
Nhớ ra gì đó, lại hỏi: "Bố mẹ cậu đi du lịch, bao giờ về?"
"Chắc còn hai ba ngày nữa."
"Tớ biết rồi." Triệu Tĩnh Hi nói. "Đợi bố mẹ cậu về, tớ sẽ chuyển sang ở khách sạn tạm."
"Vậy đang ở nhà tớ yên ổn, sao lại chuyển ra khách sạn?"
Triệu Tĩnh Hi mím môi, ngượng ngùng nhỏ giọng: "Thì… tớ sợ làm phiền gia đình cậu."
"Phiền gì chứ." Tiền Đa Đa cong môi cười, thân mật khoác tay cô. "Nhà tớ là nhà cậu, bố mẹ tớ cũng là bố mẹ cậu."
Một cơn gió đêm thổi tới, khiến Triệu Tĩnh Hi cay mắt, nước mắt nóng hổi dâng lên: "Đa Đa, cảm ơn cậu, có cậu là bạn là điều may mắn nhất trong đời tớ."